Chương trước
Chương sau
"Hoàng thượng!" Hoàng hậu bỗng chốc đứng lên, "Hoàng thượng, Như Quý nhân tiến cung mới mấy tháng, đã liên tiếp thăng Thường tại, Quý nhân. Hiện giờ Hoàng thượng còn muốn tấn chức nàng ta thành chủ vị một cung? Bàn về thâm niên và đức hạnh, sao nàng ta đảm đương nổi vị trí chủ vị?"
"Khởi Tuyết..."
Hoàng hậu hòa hoãn lại cảm xúc kích động, đè giọng, thử dịu dàng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, tuy rằng thần thiếp là chủ hậu cung nhưng Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt không có con nối dõi, thời gian vào cung ngắn ngủi, nếu muốn thăng nàng ta lên Tần vị, chỉ sợ không thể khiến hậu cung tâm phục."
"Hoàng thượng, ngài đã độc sủng Như Quý nhân một tháng, không thể khiến lòng người hậu cung giá lạnh. Thần thiếp cảm thấy, vẫn nên chờ khi nào nàng ta có con nối dõi, như vậy mới danh chính ngôn thuận."
"Nhưng..." Hoàng thượng than một tiếng: "Từ khi trẫm đăng cơ tới nay, năm sáu năm rồi trong cung không sinh được một đứa con nối dõi, trẫm chỉ sợ là không có duyên con cái..."
"Hoàng thượng!" Hoàng hậu nào nghe lọt lý do thoái thác như vậy của Hoàng thượng, nàng vội la lên: "Hoàng thượng ngài đời đời cường thịnh, đang lúc tráng niên, mấy năm trước đăng cơ vẫn luôn một mực vất vả việc nước, lo lắng Bạch Liên giáo phản loạn, lại gặp quốc tang Tiên đế, vẫn chưa lo lắng hậu cung nên mới chậm trễ một chút, chưa có con cũng bình thường."
"Nhân số hậu cung vốn không nhiều lắm, người vừa ý lại càng ít, suy xét vì con nối dõi, thần thiếp sẽ lệnh cho Nội Vụ phủ chuẩn bị tuyển tú, tuyển thêm mấy nữ tử Bát Kỳ vừa ý làm phong phú hậu cung, bầu bạn với Hoàng thượng."
Hoàng thượng nghe được mấy lời này, cười không tiếng động.
Một lát sau, hắn nhìn về phía Hoàng hậu: "Khởi Tuyết, trẫm không giấu gì ngươi, từ sau khi có Như Quý nhân, trẫm đã không còn lòng dạ tuyển phi vào cung nữa rồi."
"Ba năm một lần tuyển tú nữ, về sau cũng không cần làm nữa."
Cái gỉ? Hoàng hậu mở to hai mắt, nàng đang định mở miệng, đúng lúc đó Ngạc La Lý dẫn thái giám Kính Sự phòng tiến vào: "Hoàng thượng, đến lúc ngài nên lật thẻ bài rồi."
"Nô tài thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Thái giám Kính Sự phòng nâng khay bạc lớn, quỳ gối trước mặt Hoàng đế, cung kính nói: "Mời Hoàng thượng lật thẻ bài đêm nay."
Hoàng thượng cúi đầu, nhìn ba chữ "Như Quý nhân", môi hơi nhấp, đang định thò tay tới. Hoàng hậu lạnh lùng lên tiếng ở bên cạnh: "Hoàng thượng độc sủng Như Quý nhân một tháng, cũng may là chuyện có nguyên nhân, ngài không tình nguyện ở lại Diên Hi cung hơn tháng nên hậu cung mới chưa rung chuyển. Hôm nay trở lại Dưỡng Tâm điện ngày đầu tiên, nếu vẫn lật thẻ bài Như Quý nhân, chẳng phải là chuyện liên quan một tháng trước kia đều bị hậu cung đem ra bàn tán?"
"Hoàng thượng, ít nhất ngài phải gián đoạn một thời gian rồi lại lâm hạnh Như Quý nhân."
Tay Hoàng đế đưa ra giữa không trung dừng lại một chút. "Đinh" một tiếng, tay cầm lấy thẻ bài khắc ba chữ "Như Quý nhân" trên khay bạc.
"Hoàng thượng!"
"Hoàng hậu," Hoàng thượng cắt ngang lời nàng ta: "Không phải vừa rồi Hoàng hậu nói Tú Nguyệt không có con nối dõi, không thể tấn Tần vị sao? Trẫm không thể khiến người hậu cung phê bình, càng muốn nỗ lực hơn mới được."
Dứt lời, hắn cười cười, đi xuống giường la hán.
"Chuyện phong phi tần, ngươi xem chọn người đi, ngày mai trẫm đi Trữ Tú cung thăm ngươi."
"Ngươi miễn quỳ đi."
Chạng vạng, Diên Hi cung mất đi vẻ quạnh quẽ ngày xưa. Lan Quý nhân một tay đỡ cửa thiên điện phía đông, mắt trông mong nhìn một loạt cung nhân mênh mông cuồn cuộn bận rộn phía đối diện, lẩm bẩm nói: "Lại đi thăm nàng ta."
Một tháng nay, Hoàng thượng đều ở lại chỗ nàng ta, vừa mới trở lại Dưỡng Tâm điện mấy ngày, thánh giá lại ngừng ở cửa Diên Hi cung, Hoàng thượng cũng chỉ nhìn một mình nàng ta.
Lại vứt bỏ nàng, dung mạo tư sắc đẹp gấp trăm ngàn lần Nữ Hỗ Lộc Tú Nguyệt, ở nơi này, ngày một điêu tàn.
Rốt cuộc Hoàng thượng nhìn trúng cái gì ở nàng ta? Chỉ nhìn dáng vẻ kia của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, căn bản Hoàng thượng không thể sủng ái nàng ta như vậy, hay là nàng ta dùng đường ngang ngõ tắt, mê hoặc Hoàng thượng?
Nhìn không thấy đã đành, Hoàng thượng lại ở gần ngay trong gang tấc, khoảng cách gần nàng như vậy, trơ mắt mà nhìn hắn đem tất cả sủng ái trao cho người ở Tây thiên điện kia, với mình lại làm như không thấy.
Bên phía Tây thiên điện, bọn nô tài hầu hạ lục tục lui ra ngoài điện, cuối cùng Thường Vĩnh Quý lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Hoàng thượng mang theo một đống tấu chương ban ngày chưa xem xong tới đây, một tay hắn chống bàn ở giường sưởi, chăm chú nhìn dưới đèn. Bên này bàn đã bày biện sẵn sàng giấy và bút mực. Bên Tú Nguyệt đối diện đều là trái cây, lê đào mới tiến cống vào cung.
Dưới thân Tú Nguyệt đắp cái chăn mỏng. Nàng ngắt quả nho tươi ngon nhất, đợi đến khi cánh cửa đóng lại, nàng mới để chân trần xuống đất, khoác chăn mỏng lên người, nhảy bổ nhào đến sau lưng Hoàng thượng ở bên kia giường la hán, dán lại ôm lấy vòng eo hắn.
Hoàng thượng bị lực đẩy bất chợt phía sau lưng, hơi nghiêng về phía trước một chút. Bút mực chu sa thiếu chút nữa vạch lệch một đường. Hắn nhíu mày, quay đầu răn dạy một câu không đau không ngứa: "Làm càn, để người ta nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, mười cái đầu cũng không đủ để chém."
Hắn nói, giọng nói có chút nhẹ: "... Trở về ngồi đối diện."
"Hoàng thượng mới vừa nói gì? Tần thiếp nghe không rõ."
Tú Nguyệt vòng tay quanh eo hắn, cho đến khi thân thể ghé sát vào bên tai, nhẹ nhàng hôn mấy ngụm phía sau cần cổ, "Để tần thiếp trở về sao."
Ngung Diễm bất đắc dĩ hạ bút son xuống: "Chính là dáng vẻ này của nàng, hôm nay trẫm mới mở lời với Hoàng hậu tấn vị cho nàng. Hoàng hậu khuyên can mọi cách, thế nào cũng không đồng ý.”
"Tấn vị cho thần thiếp?" Tú Nguyệt hồi tưởng: "Tần thiếp mới tiến cung mấy tháng, đã phong Thường tại lại phong Quý nhân, nếu lại tấn vị , vậy chẳng phải là Tần vị sao?"
Tần vị không phải là nhỏ, đó chính là chủ vị chấp chưởng một cung đó.
"Nàng vui vẻ cái gì?" Ngung Diễm khinh bỉ nhìn nàng: "Không nghe được nửa câu sau của trẫm sao? Hoàng hậu không đồng ý, thời gian nàng vào cung không dài, thâm niên không sâu, đức hạnh cũng không xuất chúng."
"Vậy vì sao Hoàng thượng còn muốn tấn phong tần thiếp lên Tần vị?"
"Trẫm..." Hoàng thượng bị hỏi đến mức nhất thời nghẹn họng, thẹn quá hóa giận: "Trở lại bên kia của nàng đi!"
"Hoàng thượng." Tú Nguyệt quấn lấy hắn, ngẩng đầu: "Vậy trong lòng ngài có dự tính người nào khác? Lúc ăn Tết, tần thiếp nhớ rõ ngài từng nói, năm nay tính tấn phong một Phi vị, hai Tần vị. Phân vị của tần thiếp không được rồi, còn có người khác chứ?"
"Trẫm đã bảo Hoàng hậu lựa chọn ra xem. Hiện giờ Phi vị chỉ có Hiền Phi, Tần vị chỉ còn lại Oánh Tần và Tốn Tần. Tốn Tần bệnh tật đã lâu. Trẫm nghĩ, ý đồ lựa chọn người được tấn phong Phi vị của Hoàng hậu hơn phân nửa sẽ là Oánh Tần."
"Oánh Tần tấn Phi vị vốn cũng xứng đáng, nàng ấy là người hầu hạ trẫm từ lúc ở tiềm để, lại sinh hạ con nối dõi, từ sau khi sinh hạ Công chúa, thân thể vẫn luôn cần điều dưỡng. Hiền Phi tới gặp trẫm vài lần, lời trong lời ngoài đều là ý tứ đề bat Oánh Tần."
"Rộng lượng như Hiền Phi thật hiếm có, không ngại người khác cùng ngồi cùng ăn, trẫm cũng không có ý kiến. Thật ra..." Hắn chuyển ảnh mắt, nhìn Tú Nguyệt: "Trong lòng trẫm, Phi vị vẫn là hướng về nàng. Chờ đến khi nàng mang thai con nối dõi của trẫm, đến lúc đó danh chính ngôn thuận, Hoàng hậu cũng không tiên nói gì nữa."
Tú Nguyệt chột dạ cười gượng hai tiếng, thuốc tránh thai kia nàng dần giảm liều lượng, đã ngừng dùng một thời gian, chỉ là vẫn mãi không có động tĩnh, cũng không biết có phải nửa năm trước dùng liều thuốc quá mạnh, hiện tại nhất thời điều trị thời gian ngắn chưa hồi lại được.
Theo lý thuyết, thuốc của Bảo Yến hẳn là không có vấn đề gì mới phải.
Nàng vội vàng chuyển đề tài, che giấu hoảng loạn trong lòng: "Hoàng thượng, Phi vị không có gì vướng mắc, vậy còn Tần vị. Những Quý nhân trong cung lại có tới vài vị."
"Trong số các Quý nhân, Tín Quý nhân được lòng trẫm nhất, có điều Tín Quý nhân đắc tội Hoàng hậu. Đến tám phần Hoàng hậu sẽ không để Tín Quý nhân tấn phong Tần vị. Tín Quý nhân còn trẻ, mũi nhọn lộ quá sớm cũng không phải chuyện tốt. Trẫm muốn cho nàng ấy Tần vị cũng không vội nhất thời này."
"Còn lại mấy Quý nhân, Vân Quý nhân khinh suất nóng nảy, hiện giờ giáng làm Thường tại. Ngọc Quý nhân vâng vâng dạ dạ cũng không được lòng trẫm. Tú Quý nhân là tỷ tỷ nàng, chỉ là lời nói, việc làm của nàng ta thật sự không gánh nổi phân vị Tần. Chỉ có Xuân Quý nhân..."
Hoàng đế hơi trầm ngâm: "Tuy Xuân Quý nhân xuất thân thấp nhưng cẩn thận hầu hạ trẫm và Hoàng hậu, ngoan ngoãn vâng lời, cũng không làm trái ý trẫm, vả lại nàng ấy đi theo trẫm từ thời ở tiềm để, không thể so với nàng mới vào cung. Trẫm vốn muốn tấn phong cho nàng làm Tần nhưng lại không được, trẫm sẽ tấn phong Xuân Quý nhân."
Tú Nguyệt nghe đến đó, gật đầu cười nói: "Vậy tần thiếp hiểu rồi."
"Hiểu cái gì?"
"Một vị khác, Hoàng thượng ngài muốn phục vị Thuần Quý nhân làm Thuần Tần."
Nếu không phải vậy, sao Xuân Quý nhân nhặt được tiện nghi chứ.
Thuần Quý nhân là một trong số ít người trong cung này thân thiết với Tú Nguyệt. Nàng ấy đoan trang nhàn nhã, tự nhiên hào phóng, lại không mượn gió bẻ măng, bỏ đá xuống giếng, tuy rằng tính tình hơi yếu đuối nhưng lại chính trực lương thiện. Lúc mới tiến cung, Tú Nguyệt từng nhận ơn huệ của nàng ấy.
Thuần Quý nhân trở lại vị trí cũ Thuần Tần, Tú Nguyệt rất tán đồng.
Hoàng thượng nhìn dáng vẻ vui tươi rạo rực của nàng: "Thua thiệt mà nàng còn cười được! Tần vị của mình cũng mất, nghe một đám người khác được tấn phong nàng không thấy hâm mộ, khổ sở sao, có gì mà vui chứ?"
Tú Nguyệt nói: "Không phải tần thiếp còn có Hoàng thượng sao, so sánh với Hoàng thượng, Tần vị có là gì đâu."
Nàng bất chợt nói ra lời như vậy, sắc mặt Hoàng thượng bỗng mất tự nhiên. Vậy nhưng thật ra hắn quý giá hơn nhiều cái phân vị Tần kia, có hắn ở đây, sớm muộn gì Phi vị, Tần vị đều sẽ hứa cho nàng.
Bàn tay Hoàng thượng đặt trên hông Tú Nguyệt đột nhiên gia tăng lực, ánh mắt hắn trở nên nóng rực: "Vậy để trẫm tới giúp nàng, giúp nàng có thể sớm ngày lên được Tần vị."
"Hoàng thượng." Tú Nguyệt đẩy ra: "Ngài còn chưa phê xong tấu chương đâu."
"Lát nữa trẫm phê."
Áo ngủ Tú Nguyệt đã rơi xuống đất, mắt thấy tình thế không ổn, nàng lại không thể không tính toán phân tán lực chú ý của Hoàng thượng: "Hoàng thượng, lúc này đi ngủ còn sớm lắm. Còn nữa Hoàng thượng, ngài mới vừa nói tới nói lui, còn sót một vị Quý nhân, ngài ngẫm lại xem?"
"Nàng bớt lừa trẫm đi."
Hai người đang lôi kéo dây dưa, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng: "Hoàng thượng, Lan Quý nhân nấu canh hạt sen cho Hoàng thượng, muốn cầu kiến ngài."
Nghe tiếng, Tú Nguyệt như trút được gánh nặng, nàng vội đẩy người bên cạnh ra, nhặt áo ngủ trên mặt đất lên, buộc chặt dây lưng. Xem như Lan Quý nhân cứu nàng một mạng.
Trái ngược lại, sắc mặt Hoàng đế nhanh chóng trầm xuống: "Để nàng ta tiến vào!"
Tối nay Lan Quý nhân ăn mặc một thân gấm Tứ Xuyên hồng nhạt, hiển nhiên từ trên xuống dưới đều đã trải qua tân trang tỉ mỉ. Trên tay nàng ta còn cầm một bát canh, hơi cúi đầu, yểu điệu đi đến trước mặt Hoàng thượng, chậm rãi cúi người, cười nói: "Hoàng thượng..."
Bỗng chốc Hoàng thượng duỗi tay tát cho nàng ta một bạt tai, trong phòng vang lên một tiếng thanh thúy.
Tú Nguyệt che mặt lại, mắt thấy Lan Quý nhân bị đánh lệch mặt, nghiêng người té ngã trên mặt đất, bát canh vỡ trên đất, nước canh văng tung tóe đầy người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.