Ngung Diễm nghe nàng nói lời này thì nhẹ nhàng ôm Tú Nguyệt vào lòng, buồn bã mà nói: “Trẫm cũng không nỡ bỏ nàng. Chi bằng nàng về Dưỡng Tâm điện cùng với trẫm, chỉ cần trẫm không có chuyện gì thì nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.” Vào thời khắc sinh tử nguy nan, Tú Nguyệt hiểu câu nói này của hắn nặng đến thế nào. “Hoàng thượng.” Nàng ngẩng đầu, cố gắng ngước lên nhìn hắn: “Tần thiếp cũng nhất định sẽ bảo vệ Hoàng thượng chu toàn, trước khi dịch bệnh được khống chế mong Hoàng thượng ở lại Diên Hi cung, xin ngài tin tưởng tần thiếp.” “Thuốc ở chỗ tần thiếp, chắc chắn sẽ bảo vệ Hoàng thượng bình an không xảy ra chuyện gì.” Nghe nàng nói chuyện nghiêm túc thì ánh mắt Ngung Diễm nhìn về mấy cái lò thuốc đang được đốt trong phòng. Trước đây chính mắt hắn nhìn thấy nàng dùng thuốc tính kế Trần Đức, sau đó lại thêm lần ban đêm xông vào Dưỡng Tâm điện đánh thuốc mê làm ngất ngự tiền thị vệ của hắn. Hoàng thượng hơi trầm ngâm, nói: “Thuốc này còn có thể điều chế thêm không?” Đúng như dự liệu của hắn, Tú Nguyệt chậm rãi lắc lắc đầu. “Hoàng thượng, số thuốc tần thiếp mang tiến cung chỉ đủ tự bảo vệ mình thôi, ngoại trừ túi thơm mang theo bên người, lò thuốc đốt trong điện cần đổi mới hai lần vào sáng sớm và buổi tối, còn có đồ ăn phải ngâm qua nước thuốc thì nấu lên mới an toàn, đặc biệt là thịt rất khó làm sạch hoàn toàn, phải thái rất mỏng rồi ngâm vào nước thuốc mới được, không dễ làm sạch như rau dưa hoa quả tươi. Cho nên khoảng thời gian này tần thiếp hầu hạ Hoàng thượng đều cố gắng dùng nhiều đồ chay.” “Tần thiếp tính rồi, dùng tiết kiệm như vậy thì số thuốc còn lại có thể duy trì khoảng 50 ngày.” Bảo Yến đứng ở cửa giận tái mặt thầm hừ một tiếng, số thuốc đó lúc đầu đủ dùng cho ba tháng. Tú Nguyệt nói: “Cho nên trong khoảng thời gian này uất ức cho Hoàng thượng, thức ăn hàng ngày sẽ không nhiều món như ngự thiện làm, mỗi ngày hai món ăn một canh, quần áo cũng cần giặt bằng nước thuốc sau đó phơi nắng mới mặc, cố gắng ít ra ngoài, ít đi lại.” “Nếu nàng đã nói như vậy,” Hoàng thượng ỡm ờ ngồi xuống, nói với Ngạc La Lý: “Vậy thời gian này trẫm sẽ ở lại Diên Hi cung. Tấu chương mà các triều thần dâng lên, không cần đưa đến Dưỡng Tâm điện.” “Vâng. Nô tài hiểu rõ.” Ngạc La Lý nhân tiện nói: “Nô tài quay về mang tấu chương ở Dưỡng Tâm điện đến.” Hoàng thượng ngồi xuống bên trái giường la hán, suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía Tú Nguyệt: “Thuốc này… nàng còn chia cho ai.” Tú Nguyệt nhìn ánh mắt dò hỏi của Hoàng thượng, nàng vô thức có chút chột dạ, đương nhiên nàng đã lén đưa một phần lớn thuốc cho Bạch Nghiêu. “Tần thiếp… tần thiếp và Tốn Tần nương nương cùng ở Diên Hi cung, tất nhiên là hiếu kính chủ vị nương nương.” Tú Nguyệt miễn cưỡng cười nói một câu. Hoàng thượng gật gật đầu, hắn hơi do dự: “Trẫm nghĩ…” “Dù sao Hoàng hậu cũng là Trung cung, thân phận tôn quý, Tốn Tần bệnh tật quanh năm suốt tháng, nàng ta lại chỉ là thiếp thất, không thể so với Hoàng hậu nuôi nấng đích tử được, theo trẫm vẫn nên đưa thuốc đến Trữ Tú cung. Nhị A ca đang ở Viên Minh viên, Hoàng hậu và Tam A ca nhất định phải bình an không việc gì. Để Hoàng hậu cố gắng dùng tiết kiệm là được, lấy danh nghĩa của nàng đưa qua đi để làm dịu mối quan hệ giữa Hoàng hậu và nàng.” “Còn những cung khác cứ dùng thuốc của Thái Y viện là được, phần của trẫm và Hoàng hậu đều phát cho các phi tần trong cung, muốn bao nhiêu cấp bấy nhiêu. “Hoàng thượng!” Tú Nguyệt hiển nhiên không thể chấp nhận sự sắp xếp như vậy: “Hoàng thượng muốn thiên vị Hoàng hậu như thế nào cũng được, tần thiếp không thể xen vào, vạn dân trong thiên hạ đều là con dân của Hoàng thượng, đồ của tần thiếp cũng là của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia như thế. Tần thiếp không thể nhìn thấy Tốn Tần chết mà không cứu, tần thiếp… cũng không để ý quan hệ với Hoàng hậu như thế nào.” “Tú Nguyệt.” Hoàng thượng đứng lên: “Trẫm là Hoàng đế, không thể không bận tâm an nguy của Hoàng hậu, cho dù trẫm có thể không màng thanh danh trăm năm sau nhưng trẫm không thể không bận tâm tới sống chết của Tam A ca.” Hắn có chút cô đơn: “Trẫm đã hơn bốn mươi rồi, con nối dõi ít ỏi, chỉ có hai Hoàng tử là Nhị A ca và Tam A ca, nếu Tam A ca có gì bất trắc, thì giang sơn xã tắc…” Hoàng đế Đại Thanh không thể chỉ có một Hoàng tử. Nói đến chuyện này, Tú Nguyệt nghĩ đến việc bản thân lén dùng thuốc tránh thai thì trong lòng cũng có chút áy náy. Sau một lúc lâu, nàng nhìn Hoàng thượng, cuối cùng vẫn mềm lòng. “Hoàng hậu nương nương thân phận tôn quý, Tốn Tần nương nương cũng là một mạng người, Hoàng thượng đều không đành lòng, tần thiếp nghĩ, lượng thuốc dùng nhiều nhất là trong việc ngâm đồ ăn hàng ngày, lò thuốc đốt trong điện không tốn bao nhiêu thuốc. Vậy mong trong thời gian dịch bệnh phát sinh Hoàng hậu nương nương mỗi ngày ăn hai bữa, Tốn Tần nương nương ngày thường ăn ít thì giảm còn một bữa chính một bữa phụ, tần thiếp và cung nhân của Tây thiên điện giảm còn hai bữa cơm, đồ ăn của Hoàng thượng không thể giảm, nhưng ăn thịt sẽ tốn thuốc nhiều hơn rau dưa, vậy đồ ăn của Hoàng thượng giảm thịt đi, như thế thì thuốc cũng đủ rồi.” Vừa nói xong thì ánh mắt Hoàng thượng hướng về phía nàng, sớm biết nàng là nữ nhân có tâm địa thiện lương, hắn chỉ cố ý nói một chút nàng đã thỏa hiệp, nguyện ý vì hắn mà nhượng bộ. “Trẫm sẽ hạ lệnh, mọi việc làm theo lời nàng nói.” Nói thì nói vậy, nhưng những ngày tiếp theo ở Diên Hi cung, Hoàng thượng nhìn trong chén toàn thức ăn chay thì sắc mặt cũng có chút khó coi. Có điều có thể bảo vệ mạng sống của Hoàng hậu và Tốn Tần là hắn đồng ý, chỉ có thể nhịn một chút. Qua một thời gian, mùi thuốc từ trong lò thuốc cũng không sặc mùi như trước. Đầu xuân nên Tây thiên điện ẩm ướt âm u lạnh lẽo, Tú Nguyệt sai người đặt bàn nhỏ của giường đất lên giường Bạt Bộ, còn đắp cái chăn thật dày lên đùi Hoàng thượng, sau lưng kê gối đầu để hắn thoải mái ngồi phê tấu chương. Nàng ngồi trên giường la hán cách đó không xa giã thuốc với Bảo Yến, các nô tài của Tây thiên điện đều nói rất ít, đi đi lại lại rửa rau ngâm cải, đun nóng trà cụ. Không hề cố tình nịnh nọt lấy lòng. Cứ khoảng một, hai canh giờ thì Tú Nguyệt sẽ đi qua nhìn một cái giúp hắn dịch góc chăn, bưng một tách trà nóng, đưa mấy khối điểm tâm chay có đường, mặc dù đường và điểm tâm vẫn còn chút vị đắng của thuốc. Nàng sợ hắn ngồi phê tấu chương lâu quá sẽ cảm thấy đắng miệng. Có khi hắn phê tấu chương mệt mỏi nhìn nàng ngồi gần đó bận rộn, bỗng nhiên cảm thấy năm tháng như vậy cũng rất tốt. Đã bao nhiêu năm, hắn cẩn thận hầu hạ tiên đế, đọ sức với Hòa Thân, thận trọng từng bước, lúc Thanh Du mất, thân là Hoàng hậu mà tang sự cắt giảm đến mức không bằng phi tần bình thường, uổng cho hắn có cái danh “Hoàng đế”, mất đi chính thê kết tóc, chính thức thật sự trở thành người cô độc. Những năm tháng dài đằng đẵng trong cung đình, hắn đối diện với biết bao gương mặt không thể nhìn rõ. Hắn cho rằng, có được hoàng quyền chí cao vô thượng, đời này cứ như vậy mà trôi qua. Nhưng ở hoàn cảnh nguy hiểm trùng trùng như vậy, lần đầu tiên thân là Đế vương như hắn lại có cảm giác được vây trong chăm sóc và tâm trạng an ổn đến vậy. Nhìn nàng ở một bên cúi đầu bận rộn, thỉnh thoảng như lơ đãng đi tới nhìn mình một cái, hắn có cảm giác nàng đang chăm sóc mình, không có bất kỳ tâm tư gì. Không phải vì mình là thiên tử Đế vương mà lấy lòng quyến rũ, xu nịnh bề trên, tâm tư vô cùng thuần khiết. Hắn vốn nghĩ nàng tuổi còn nhỏ, không tim không phổi cần hắn nuông chiều, không ngờ ngược lại, còn có thể đỡ cả bầu trời giúp hắn. “Hoàng thượng, ngài đang nghĩ gì vậy?” Tú Nguyệt lại gần, nhìn thấy hắn xuất thần thì trấn an: “Hoàng thượng đừng lo lắng, chuyện như vậy các triều đại đều có, mùa xuân vạn vật sống lại, muỗi, chuột, kiến sinh sôi, dịch đậu mùa bùng phát cũng là chuyện không thể khống chế.” “Các Thái y của Thái Y viện đều không ngủ không nghỉ mà dốc sức nghiên cứu chế tạo cách điều trị triệu chứng dịch bệnh, tần thiếp tin rằng kiếp nạn này sẽ qua rất nhanh thôi.” Nàng bưng canh bổ lên: “Hoàng thượng uống một chút đi, dạo gần đây đều ăn chay, phê tấu chương lại vất vả, tần thiếp bỏ thêm thịt gà vào hầm cho ngài.” “… Được.” Ngung Diễm nhận lấy, cầm thìa lên: “Mấy ngày nay, nàng hầu hạ trẫm còn vất vả hơn nhiều.” “Chuyện này sao lại gọi là vất vả.” Trước đây vì kiếm sống mà Tú Nguyệt liên tục làm việc vừa khổ vừa mệt trong nhiều ngày, mọi chuyện lớn bé trong phủ đều cần nàng lo liệu, so ra thì hầu hạ Hoàng thượng nhẹ nhàng hơn nhiều. Cứ nghĩ hắn là cửu ngũ chí tôn, phải ở lại Diên Hi cung sẽ có rất nhiều bất mãn, ngày ngày răn dạy nàng, nhưng mà tâm tính của Hoàng thượng kiên nhẫn hơn người thường rất nhiều, khó trách có thể im hơi lặng tiếng nhẫn nhịn Hòa Thân mấy năm rồi đạp ngã. “Trẫm xem tấu chương trình lên mấy ngày gần đây, trong nửa tháng Thái Y viện không ngừng thay đổi phương thuốc, người chết đang giảm bớt, từ bệnh nặng biến nhẹ, trẫm tin thời gian hoàn toàn khống chế được bệnh dịch sẽ không còn xa.” Đầu tháng ba, trong hoàng cung mời vài người truyền giáo Tây Dương đến, kết hợp với liệu pháp của Thái Y viện dần dần nghiên cứu ra phương thuốc hay khống chế dịch bệnh. Các cung nhân nhiễm đậu mùa dùng phương thuốc này đã chứng minh tác dụng phụ cực nhẹ, có thể phát cho hoàng thất và các đại thần dùng. Ngày mùng hai Hoàng đế bước ra Diên Hi cung, hắn nhìn ngự liễn trước mặt mình cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời. Tất cả lại khôi phục như trước. Hoàng quyền cao cao tại thượng, tiền hô hậu ủng, Dưỡng Tâm điện, cẩm y ngọc thực, giường rộng gối êm, mọi thứ như cũ. “Hoàng thượng.” Thường Vĩnh Quý lấy lòng sấn tới nói: “Hoàng thượng anh minh thần võ, thành công khống chế được tình hình bệnh dịch, đánh thắng một trận lớn, tất cả các cung đều ca tụng Hoàng thượng cơ trí, triều Đại Thanh phúc trạch lâu dài, sao nô tài thấy Hoàng thượng… từ ngày trở lại Dưỡng Tâm điện thì tâm tình dường như không mấy vui vẻ…” “Ngươi đến Trữ Tú mời Hoàng hậu đến đây một chuyến.” Hoàng đế nói. Thường Vĩnh Quý hơi khó hiểu, vội trả lời: "Vâng ạ.” Sau đó hắn lại nói tốt giúp Hoàng hậu: “Hoàng thượng mỗi ngày vất vả xử lý việc tiền triều, chuyện hậu cung thì có Hoàng hậu lo liệu. Trong thời gian xảy ra dịch đậu mùa hậu cung không hề xảy ra hỗn loạn, Hoàng hậu nương nương thật sự hiền đức.” Nói hồi lâu vẫn không thấy nhìn ra được vui giận của Hoàng đế, trong lòng Thường Vĩnh Quý có hơi lo lắng, thấp thỏm lui ra. Khẩu dụ truyền tới Trữ Tú Cung, nghi giá của Hoàng hậu đến rất nhanh. Nhành cây ngoài cửa sổ đã nảy chồi non, trận tuyết cuối cùng của tháng hai đã bị gió xuân thổi quét không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Chỉ mất nửa canh giờ nàng mặc quần áo màu sắc sáng ngời, trang điểm khéo léo, xuất hiện ở Noãn các của Dưỡng Tâm điện. Rất xa, Hoàng hậu dừng chân ở cửa, chần chờ không dám tiến lên, sắc mặt ảm đạm: “Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng trong lòng Hoàng thượng trách tội thần thiếp, không bao giờ muốn gọi thần thiếp tới Dưỡng Tâm điện nữa.” “Hoàng hậu.” Hoàng thượng ngồi ở giường la hán, ánh mắt dừng ngoài cửa sổ, lúc này mới quay đầu nhìn nàng: “Lại đây ngồi.” “Mấy ngày nay, ngươi lo liệu công việc của hậu cung, vất vả cho ngươi.” Hoàng hậu hơi mỉm cười: “Thần thiếp là Hoàng hậu, đó đều là bổn phận chức trách của Hoàng hậu, sao lại nói là vất vả. Nhưng còn Hoàng thượng, ngài lo lắng an nguy của thần thiếp, lệnh cho Như Quý nhân đưa thuốc từ Diên Hi cung cho thần thiếp, thần thiếp đa tạ Hoàng thượng quan tâm.” “Chúng ta vốn là phu thê, đương nhiên nên làm thế.” “Hôm nay trẫm gọi ngươi đến đây, là có hai việc muốn bàn bạc với Hoàng hậu.” “Giờ là tháng ba, trong cung nên chọn ngày lành tháng tốt để cử hành lễ Thân Tàm [*] do Hoàng hậu chủ trì, dẫn dắt các phi tần tế bái thần tằm Luy Tổ, hái dâu nuôi tằm. Lúc Hiếu Thục Hoàng hậu còn sống thì ngươi vẫn là Quý phi, đứng đầu phi tần nên trẫm cho nàng đi tế trước đàn tế tằm.” [*] Lễ Thân Tàm (亲蚕礼): lễ do Hoàng hậu chủ trì, mục đích là cổ vũ người trong nước chuyên cần dệt vải, trái ngược với lễ Tiên Nông do Hoàng đế chủ trì. Thông qua các nghi lễ này không chỉ có ý khuyến khích nghề nuôi tằm, mà còn phân chia rõ ràng nhiệm vụ nam cày nữ dệt. “Vâng!” Hoàng hậu nói: “Thần thiếp nhớ rõ.” “Tháng ba năm nay Hoàng hậu cử hành lễ Thân Tàm, người được chọn để tế trước đàn tế tằm, trẫm nghĩ…” Trong lòng Hoàng hậu có hơi khẩn trương, trong một tháng qua Như Quý nhân lợi dụng tình hình bệnh dịch sử dụng mưu kế giữ Hoàng thượng ở Diên Hi cung, nàng ta độc hưởng một tháng ân sủng. Nàng ta mới tiến cung hơn nửa năm, theo lý Hoàng thượng phải chán nàng ta rồi mới đúng, hai người ở bên nhau hơn một tháng chẳng lẽ còn chưa chán sao? “Hoàng thượng, lễ Thân Tàm là việc lớn mỗi năm một lần, từ khi ngài đăng cơ đến nay, người tế trước đàn tế tằm là phi tần có địa vị chỉ đứng sau Hoàng hậu, vậy người này…” “Trẫm cũng cảm thấy vậy” Hoàng thượng gật đầu: “Ý của trẫm là để Hiển Phi tế trước đàn tế tằm, Hoàng hậu thấy thế nào?” “Hiển Phi?” Hoàng hậu ngơ ngẩn, thì ra là nàng nghĩ nhiều, vẻ mặt nàng dịu lại, trả lời: “Hiền Phi nàng ấy… nàng ấy là người hầu hạ Hoàng thượng thời gian lâu nhất, là phi tần địa vị cao trong các tần phi, nàng ấy là người rất thích hợp.” “Nếu Hoàng hậu cũng đồng ý, vậy quyết định là Hiền Phi.” “Còn một việc, lúc ăn tết trẫm đã nhắc với Hoàng hậu, chủ vị các cung còn trống nhiều, phi tần có phân vị Tần và Phi lại ít, nên năm nay định thăng vị thêm một Phi vị và hai Tần vị để bù vào chỗ còn thiếu.” “Vâng,” Hoàng hậu nói: “Thần thiếp nhớ ạ.” “Vậy thì thăng vị cho Như Quý nhân thành Như Tần đi.” Hoàng đế nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]