Chương trước
Chương sau
Hoàng đế như mơ màng tỉnh lại trên giường. Lan Nhi cho người mời thái y đến. Lát sau, Trịnh Tôn theo lệnh tiến vào tẩm điện, hắn nhanh chóng hành lễ liền đến cạnh giường bắt mạch cho Hoàng đế. Hoàng hậu lo lắng đứng bên giường, hỏi: “Tôn Thái y, Vạn Tuế gia thế nào rồi”

Trịnh Tôn sau khi chẩn mạch, hắn không nói gì. Hoàng đế cứ như bức tượng đồng cứng đờ không cử động. Lan Nhi và Hoàng hậu chỉ biết im lặng chờ đợi. Trịnh Tôn từ từ lấy tấm lụa trắng trên tay Hoàng đế ra, khế giọng thưa: “Hai vị nương nương xin theo thần qua bên này đi ạ”

Ba người đi sang gian bên cạnh, Trịnh Tôn đợi Lan Nhi và Hoàng hậu ngồi lên sạp rồi mới vén áo cung kính thưa: “Hồi hai vị nương nương, sức khỏe của Vạn Tuế gia gần đây vốn đã không ổn định. Vạn Tuế gia mấy đêm liền đều không ngủ đủ giấc, sức khỏe sa sút. Nay lại nghe thêm tin tức không hay, khí huyết không thông dẫn đến ngất xỉu”

Lan Nhi bất chợt quay sang nhìn Hoàng hậu, hai người bốn mắt nhìn nhau. Lan Nhi tâm trí rối loạn, hỏi Trịnh Tôn: “Trịnh Thái y, vậy có biết được khi nào Vạn Tuế gia mới có thể bình phục lại hay không”

Trịnh Tôn cúi đầu, cung kính thưa: “Hồi Quý phi nương nương, hiện tại Vạn Tuế gia nửa tỉnh nửa mê. Tuy vậy vẫn có thể nghe được những gì xung quanh, chỉ là không thể đáp lại. Vi thần sẽ thử dùng kim châm, cố gắng kích thích lại cơ thể cho Vạn Tuế gia”.

Lan Nhi còn chút lo ngại, bảo: “Trịnh Thái y, như vậy khi nào Vạn Tuế gia có thể bình phục hoàn toàn”

Trịnh Tôn chỉ khẽ lắc đầu, hắn ậm ừ như không muốn nói, cuối cùng cũng nuốt vào một ngụm nước bọt, mới thưa: “Hồi hai vị nương nương... chuyện này... vi thần không thể nói cụ thể là khi nào... khi nào Vạn Tuế gia mới có thể bình phục hoàn toàn được ạ..”

Hoàng hậu và Lan Nhi đồng loạt thở dài, bất lực. Nàng để Hoàng hậu trở lại tẩm điện bên cạnh Hoàng đế. Lan Nhi một mình tìm đến Ngô Kiên. Hắn trông thấy nàng tìm đến tận cửa, có chút lo lắng liền nhanh chóng thỉnh an: “Quý phi nương nương vạn phúc, sao Quý phi lại tìm đến nô tài vậy ạ”

Sắc mặt Lan Nhi chuyển sắc, nàng nghiêm trọng bảo: “Có tin tức gì của Như Thái phi hay không”

Ngô Kiên có chút sững người, hắn im lặng hồi lâu, lại thưa: “Sau trận đại hỏa đó... dường như tất cả những cung nhân trong Viên Minh Viên đều không thể thoát... nô tài chỉ nghe được những năm gần đây sức khoẻ của Như Thái phi đã sa sút rất nhiều... chỉ e là... e là Thái phi nương nương cũng đã...

Lòng ngực của Lan Nhi như co thắt lại, một cơn khó thở dồn dập đến. Nàng như chết lặng, cảm giác như tim ngừng đập vài nhịp. Nàng mang ơn Như Thái phi, nay ngay cả thân xác bà ấy đang ở đây nàng cũng chẳng biết. Lan Nhi cầm chặt tay Ngô Kiên, cố gắng kìm nén nỗi đau, nói: “Ngô Tổng quản, dù có thể nào nhất định phải tìm được Như Thái phi, nếu người đã không còn trên cõi đời thì ít nhất phải mang thi thể đến an tang trong Thanh Tây lăng”



Ngô Kiên cúi đầu gật gù tuân theo. Lan Nhi một mình đi đến Yên Ba Trí Sảng điện. Chỉ vừa mới đến trước cổng vào, Trịnh Thân vương và Di Thân vương đã đứng ngay đấy. Họ trông thấy Lan Nhi liền cung kính hành lễ, nàng khẽ gật đầu, đứng cách xa hai vị đại thần một trượng, nói: “Hai vị đến thăm Vạn Tuế gia sao”

Trịnh Thân vương cười bồi, đáp: “Hồi Quý phi, chúng thần lo lắng cho sức khoẻ của Vạn Tuế gia nên đến thăm. Chúng thần vẫn chưa vào cửa, không biết Quý phi nương nương có biết bệnh tình của Vạn Tuế gia thế nào không ạ”

Lan Nhi liếc nhìn xung quanh, tiến hai bước đến gần hai vị thân vương, cất giọng thều thào: “Ở đây không tiện nói, mời hai vị vào trong để dễ nói chuyện hơn"

Trịnh Thân vương và Di Thân vương có chút bối rối, hai người nhìn nhau, song vẫn cùng Lan Nhi vào tiểu điện phía Tây. Lan Nhi cho người khép chặt cửa, đuổi hết cung nhân ra ngoài. Di Thân vương cảm thấy sự việc nghiêm trọng, trong lòng không khỏi bất an, hỏi: “Quý phi nương nương, người làm như vậy là có ý gì”

Lan Nhi từ tốn ngồi vào ghế, hai vị thân vương không buông lỏng cảnh giác từ từ ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn không rời Lan Nhi một khắc nào. Lan Nhi ngồi chỉnh tề lại trên ghế, sắc mặt nàng trở nặng, nghiêm trọng bảo: “Các ngài có đảm bảo với ta là các ngài sẽ giữ kín chuyện này chứ”

Di Thân vương liếc nhìn Trịnh Thân vương một cái, khẽ gật đầu thưa: “Nương nương cứ yên tâm, chúng thần nhất định sẽ giữ kín chuyện này”

Lan Nhi hít vào một hơi sâu, từ từ thở ra. Nàng cố gắng như nắn nót từng chữ trong miệng rồi mới thốt ra: “Vạn Tuế gia... sức khoẻ của người đã xuống cấp trầm trọng rồi... hiện tại Vạn Tuế gia chỉ có thể nằm một chỗ, Trịnh Thái y đang tiến hành châm cứu cho người”

Trịnh Thân vương nghe tin như thể không thể tiếp nhận nỗi, hai mắt trợn tròn, miệng cứ như cứng đờ mà há ra. Ông ta cố gắng cầm cự mới thốt được mấy câu: “Vậy... vậy Thái y có nói... nói khi nào Vạn Tuế gia mới có thể bình phục hay không”

Lan Nhi chỉ biết đau lòng lắc đầu, nàng cố kìm nén nước mắt, gắng gượng bảo: “Các ngài phải giữ kín chuyện này. Hiện nay tình hình trong ngoài Đại Thanh ta đều không ổn. Nếu để bên ngoài biết được Vạn Tuế gia lâm bệnh nặng, các thế lực chống phá sẽ thừa cơ nổi dậy”

Di Thân vương ngồi cạnh đấy lên tiếng: “Nhưng lúc Vạn Tuế gia ngất đi, tất cả các triều thần đều đã trông thấy, làm sao có thể giấu được họ đây thưa nương nương”



Lan Nhi ngẫm nghĩ một lát, liền đáp: “Các ngài cứ nói Vạn Tuế gia chỉ ngất đi một lát rồi tỉnh dậy, nhưng tạm thời chưa thể ra khỏi giường. Cứ để họ dâng tấu sớ đến Yên Ba Trí Sảng điện”Di Thân vương vừa nghe đến dâng tấu sớ đến Yên Ba Trí Sảng điện, liền lắc đầu khó hiểu, nói: “Nương nương người muốn quần thần dâng tấu sớ đến Yên Ba Trí Sảng điện là như thế nào... Vạn Tuế gia vẫn chưa tỉnh lại, nếu tấu sớ họ dâng lên quá lâu không được phê duyệt, vậy họ sẽ nghi ngờ thì biết phải làm thế nào”

Lan Nhi đứng bật dậy, nàng liền vội vã vén tà áo mà quỳ xuống. Hai vị thân vương trông thấy liền hoảng sợ mà quỳ xuống theo, hai người đỡ tay cho Lan Nhi đứng dậy. Nhưng nàng vẫn một mực quỳ dưới sàn, Trịnh Thân vương khó xử bảo: “Nương nương, người làm thế là thế nào”

Lan Nhi chắp hai tay dập đầu trước hai người một cái. Họ cũng hoảng sợ mà cúi đầu không dám nhận. Nàng quỳ thẳng người lên, cất giọng bảo: “Chuyện này lẽ ra cả Vạn Tuế gia và ta đều muốn chôn vùi từ lâu. Nhưng có lẽ giờ phút này phải nói ra rồi”. Lan Nhi nói đến đây, hai vị Thân vương khó hiểu nhìn nhau. Nàng tiếp tục nói: “Lúc trước Vạn Tuế gia đã có một thời gian để ta xử lý chuyện chính sự

Trịnh Thân vương vừa nghe thấy đã giật mình đứng bật dậy, nói: “Nương nương... người... người là nữ nhân hậu cung làm sao có thể can dự triều chính”

Lan Nhi cúi đầu, khế giọng đáp: “Đó là lệnh của Vạn Tuế gia, ta không còn cách nào khác”

Trịnh Thân vương chỉ biết lắc đầu chán nản. Di Thân vương như ngộ ra điều gì, nói: “Nương nương làm cách nào người có thể dùng văn tự của Vạn Tuế gia"

Lan Nhi cẩn trọng từ tốn bảo: “Năm xưa Vạn Tuế gia đã đích thân cầm tay luyện chữ cho ta. Nên văn tự của Vạn Tuế gia, ta có thể sao chép hoàn toàn”

Di Thân vương chỉ khẽ gật đầu, Trịnh Thân vương nổi giận đùng đùng, nói: Nương nương, người đã phạm vào điều cấm kỵ trong cung. Nay người còn muốn chúng tôi thông đồng với người lặp lại chuyện đó lần nữa sao”Di Thân vương đưa tay lên, cắt ngang lời của Trịnh Thân vương: “Vậy cứ theo lời của nương nương mà làm đi”

Trịnh Thân vương bất ngờ không thôi, liền giận dữ nói: “Ông bị làm sao thế, chuyện hoang đường như vậy cũng có thể làm hay sao”

Di Thân vương quay sang chất vấn Trịnh Thân vương: “Vậy ông muốn thế nào, công bố cả thiên hạ này biết được Vạn Tuế gia lâm bệnh không thể lên triều cũng chẳng thể nhận tấu chương. Hay ông muốn kéo dài sự việc này để rồi đám nổi loạn kia có thêm thời gian để toi luyện rồi đem binh đánh cướp ngôi à”

Trịnh Thân vương không còn lời để nói, chỉ đành chấp thuận theo yêu cầu của Lan Nhi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.