Đức Hải níu chặt lấy vạt áo Lan Nhi. Nàng thẳng thừng đẩy mạnh hắn ra. Lan Nhi đứng trước đám người Cát Quý nhân, nhẹ nhàng mỉm cười, từ tốn nói: “Cô vừa nói gì, nói lại cho bản cung nghe xem nào”
Dáng vẻ hùng hồn của Lan Nhi, khiến Khánh Quý nhân có chút rụt rè, hơi co người lại. Hi Quý nhân luồng tay ra sau lưng Khánh Quý nhân như trấn an. Nàng ta mới nghênh nghiệu đáp: “Quý phi thật sự nghe không rõ sao? Để tần thiếp nhắc lại cho người”
Lan Nhi hơi nghiêng đầu, cười nhạt. Nàng ta trông thấy thế, nói tiếp: “Tần thiếp nói Quý phi bị những lời của Hi Quý nhân chạm đến tim đen, nên tự cảm thấy tủi nhục…”
Một tiếng “bốp” vang lên, dấu năm ngón tay hiện lên trên mặt Khánh Quý nhân. Nàng ta giật mình la lên một tiếng. Sau đấy, thanh âm trầm ấm, pha lẫn chút giận dữ vang lên: “Quý phi!”
Lan Nhi giật bắn người, liền quay người về sau. Là Hoàng đế, hắn đã đứng đấy từ khi nào. Tất cả đồng loạt quỳ xuống thỉnh an. Hoàng đế tiến đến bên cạnh Khánh Quý nhân, dịu dàng xoa lên vết đỏ trên mặt nàng ta. Lan Nhi trông thấy trong lòng càng thêm giận. Nhưng tai họa sắp ập đến, nàng cắn chặt răng chịu đựng. Khánh Quý nhân mếu máo kể lể một lúc lâu, Hoàng đế mới quay sang Lan Nhi, nghiêm trọng nói: “Quý phi, nàng muốn gì đây”
Lan Nhi sợ hãi, chỉ dám quỳ dưới đất, cúi gầm mặt, thưa: “Vạn Tuế gia, họ bất kính với thần thiếp, thiếp chỉ ra tay giáo huấn nàng ta thôi”
“Giáo huấn”, Hoàng đế nhẹ cười, nói: “Từ khi nào trong cung cho phép trừng phạt trên mặt các cung tần vậy, là nàng đã ra quy định đó sao”
Lan Nhi ngớ người, không biết phải trả lời thế nào. Nàng biết bản thân đã không còn đường lui, chỉ đành im lặng chờ lệnh phạt. Hoàng đế thấy nàng không nói thêm gì, ban lệnh: “Quý phi tính tình nóng nảy, vậy hãy về chép một trăm lần kinh thư đi”, lời còn chưa dứt đám người Cát Quý nhân đã thầm cười với nhau. Hoàng đế lại quay sang bảo với họ: “Còn các nàng, các nàng buông lời bất kính như vậy với Quý phi, các nàng cũng phải chép kinh thư ba ngày sau đem đến Yên Ba Trí Sảng điện ”
“Chép…chép kinh thư?”, cả đám bọn họ ngơ người ra một lúc. Hoàng đế không để tâm đi liền một mạch. Lan Nhi cười khẩy, đứng dậy, phủi lớp bụi dính trên tà áo, nghênh giọng: “Các muội cũng về chép kinh thư đi, kẻo lại không kịp”
Như Uyển chạy từ đường bên đến cạnh Lan Nhi, nàng ta vừa đến đã hấp tấp hỏi: “Tỷ tỷ, chuyện gì vậy. Muội vừa thấy Vạn Tuế gia đi ra từ lối này, người có vẻ giận lắm”
Lan Nhi liếc nhìn đám người Cát Quý nhân, nói: “Bị kẻ gian làm hại thôi”
Màn đêm như cơn vũ bão, xâm chiếm cả bầu trời. Dưới ánh đèn mập mờ của Hải Đường Xuân các. Ngọc Tần ngồi trên sạp cạnh cửa sổ, gió dịu dàng thổi qua làm lưu tô lụa màu lục thẫm trên búi tóc nàng ta bay vào mặt. Hi Quý nhân, Cát Quý nhân cùng Khánh Quý nhân đều chăm chú chép kinh thư. Cát Quý nhân hầm hực chép kinh. Nàng ta không nhịn được mà ném bút đi. Ngọc Tần trông thấy liền cười nhẹ, bảo: “Chỉ chép một ít kinh thư các cô đã chịu không nổi rồi sao”
Cát Quý nhân liếc nhìn Ngọc Tần, nàng ta đến cạnh Ngọc Nhi, giận dữ đáp: “Cô thì hay rồi nhỉ, bày ra đủ chuyện thế này. Rốt cuộc cũng chỉ mình chúng tôi chịu. Thật không biết có nên tiếp tục tin tưởng cô hay không nữa”
Ngọc Tần đặt tách trà gốm sứ thanh hoa xuống bàn, ngồi nghiêm nghị, bảo: “Cô không thấy thái độ của Vạn Tuế gia đã bắt đầu thay đổi rồi sao?”
Hi Quý nhân ngồi cạnh đó suy ngẫm một lát, nói: “Thay đổi sao… không phải chúng tôi vẫn bị phạt sao”.
Khóe miệng Ngọc tần nhếch lên một đường cong tuyệt hảo, đôi môi căng mọng nhẹ mấp mái: “Nếu như lúc trước Quý phi ngang ngược lộng hành thế nào. Vạn Tuế gia cũng nhắm mắt cho qua. Nhưng lần này lại trách phạt nàng ta, chứng tỏ vị trí của nàng ta trong lòng Vạn Tuế gia đã lung lay”
Khánh Quý nhân ngẩng đầu nhìn hai người còn lại, nói: “Cô thật sự nghĩ cách này có thể hiệu quả sao”
Ngọc Tần cười thản nhiên đáp: “Nếu còn không chắc, cô có dám thử một lần nữa không”
Nhiệt hà trong những ngày sương giáng tựa bức tranh thuỷ mặc. Màn sương giăng qua từng hàng liễu rủ bóng bên những con kênh uốn lượn quanh co. Một chiếc lá rơi xuống mặt hồ, trôi theo dòng thuỷ lưu tựa một chiếc thuyền nhỏ vượt sông lớn. Màn sương giăng dày đặc càng khiến trước mắt dần mù mịt mờ ảo. Yên Ba Trí Sảng điện là nơi ở của Hoàng đế, trong những ngày gần đây điện các này như chưa một ngày ngơi nghỉ. Ánh đèn vẫn luôn hiện hữu trong điện. Các quân cơ đại thần đứng đầy trước sân điện từ sớm. Hoàng đế chỉnh trang lại xiêm y, liền cho các đại thần vào điện. Hoàng đế ngồi nghiêm trang trên chính ỷ, dõng dạc nói: “Trịnh Thân vương, chuyện trẫm bảo Di Thân vương và Binh bộ Thương Thư Mục Khấm đi cầu hòa với Phú Lang Sa và An Cát Lợi thế nào rồi”
Trịnh Thân vương khiêm tốn, cúi đầu cung kính thưa: “Hồi Vạn Tuế gia… người Tây Dương vẫn quyết không lui binh…”
Hoàng đế giận dữ đập mạnh xuống bàn, quát: “Quá đáng! Chúng còn muốn gì nữa đây, bồi thường chúng ta cũng đã bồi thường rồi. Không lẽ còn muốn cả đế vị này hay sao”
Tất cả quần thần đều im phăng phắc, Trịnh Thân vương cúi đầu, thưa: “Vạn Tuế gia… xin hãy bớt nóng giận, đừng để hại sức khoẻ”
Hoàng đế nắm chặt tay thành hình nắm đấm, hận không thể lập tức đá phăng bọn Tây Dương ra khỏi Đại Thanh. Hoàng đế xoa xoa thái dương, thở dài một hơi, nói: “Được rồi, các khanh lui đi, ở lại cũng chẳng giúp thêm được gì”
“Ầm” một tiếng, một viên thị vệ hấp tấp chạy vào điện. Các đại thần trông thấy, có người liền mắng: “Vô phép! Ngươi biết tự ý xông vào đại điện là tội gì hay không”
Tên thị vệ lúi cúi tạ lỗi, vội vã nói: “Vạn Tuế gia thứ tội, thần có chuyện cấp báo ạ”
Hoàng đế chán nản thở dài, xua tay: “Nói đi”
Tên thị vệ nuốt vào một ngụm nước bọt lớn, run rẩy thưa: “Hồi Vạn Tuế gia… người Tây Dương đã… đã… thêu cháy Viên Minh Viên và Di Hoà viên rồi ạ…”
Như một tiếng nổ bùm bên tai, Hoàng đế sốc đến hai mắt trợn tròn. Các quân cơ đại thần cũng hoảng loạn: “Viên Minh Viên là hành cung từ đời Thánh Tổ đến nay, sao chúng có thể làm vậy chứ”
Hoàng đế như có thứ gì nghẹn lại ở cổ họng, khó khăn lắm mới có thể nói được một câu: “Vậy… đã cháy… cháy được bao nhiêu rồi…”
Thị vệ kia mếu máo đáp: “Hồi Vạn Tuế gia… tin tức bị giáng đoạn trên đường đi, lúc hay tin Viên Minh Viên đã cháy hơn tám phần rồi ạ”.
Hoàng đế vừa nghe đến, liền đầu óc chao đảo, ngất xỉu ngay tại chỗ. Các quân cơ đại thần hốt hoảng chạy đến đỡ lấy hắn.
Lát sau, Lan Nhi cũng biết tin. Nàng vội vã chạy ngay đến Yên Ba Trí Sảng điện. Hoàng hậu và các phi tần khác nghe tin cũng vội chạy đến. Lan Nhi ngồi cạnh bên giường, Hoàng đế nằm trên giường thiếp đi. Hoàng hậu đứng trước các phi tần trấn an: “Các muội đừng chớ lo lắng, Vạn Tuế gia chỉ nhất thời không thể kiềm chế nên mới ngất đi, các muội tụ tập ở đây như vậy cũng không lợi ích gì, cứ trở về đi. Bản cung sẽ có người thông báo tình hình”
Các phi tần dù có lo lắng nhưng cũng chỉ đành ra về. Chỉ có Lan Nhi đứng lại, Hoàng hậu nhìn thấy Lan Nhi không rời đi, liền hỏi: “Quý phi, muội sao lại còn ở đây”.
Lan Nhi hơi khuỵu người, đáp: “Thần thiếp là Quý phi cai quản hậu cung, Vạn Tuế gia gặp chuyện đương nhiên thiếp không thể ngoảnh mặt làm ngơ được”
Hoàng hậu đứng dậy, nghiêm nghị bảo: “Bản cung là Hoàng hậu, dù muội có quyền quản lý hậu cung, nhưng bản cung vẫn là người đứng đầu hậu cung”.
Lan Nhi vội cười khẩy, nghênh nghiệu nói: “Cuối cùng Hoàng hậu cũng chịu nói lên tiếng lòng của mình rồi sao? Thần thiếp cứ tưởng chỉ có hai ta thì người vẫn giữ lớp mặt nạ đó cơ chứ”
Hoàng hậu cười phì, đáp: “Bản cung trước giờ vẫn luôn nói những lời từ tận đáy lòng, chỉ có muội mới là kẻ gian trá”
Lan Nhi định tiếp lời Hoàng hậu, nhưng nàng chợt nghe tiếng Hoàng đế ho. Nàng và Hoàng hậu vội vã chạy đến bên giường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]