Ngói lưu ly óng ánh phát sáng dưới cái nắng gay gắt của Bắc Kinh, nhìn vào thôi cũng khiến người ta đau cả mắt. Từng cơn gió hạ khô gắt thổi qua như cứa vào da thịt từng đợt khô nóng. Tiếng hoa bồn để dảo bước trên nền đá của đường lớn. Bóng dáng một nữ tử mặc xiêm y trắng xanh, tà áo phất phơi trước gió hạ, lưu tô lụa đỏ rực như màu lựu chín, trâm hồ điệp ngọc khẽ đong đưa theo từng nhịp bước chân. Bóng lưng nữ tử đến trước cánh cổng sơn son khép kín. Nàng vươn tay khẽ đẩy cánh cổng cao kia làm lộ ra khuôn mặt kiều diễm, điểm chút hoa lệ trên gò má trắng nỏn, môi anh đào khẽ rung rung, là Ngọc Diệp.
Ngọc Diệp vừa đẩy cửa vào, Đức Hải lặp tức đến bên cạnh nàng ta, cười bồi:" Tiểu chủ, người đến đây giờ này chủ tử của nô tài đang nghỉ trưa, phiền người trở lại sau".
Gương mặt cung kính, thiện cảm của Đức Hải khiến ai nhìn vào cũng không nỡ từ chối. Khóe môi Ngọc Diệp nhếch lên, khẽ cười, giữ nét trầm tĩnh:" Ta có chuyện muốn gặp Ý tần nương nương, phiền An công công vào trong bẩm báo một tiếng với nương nương".
Đức Hải trông thấy nàng ta không có ý rút lui, cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, thưa:" Tiểu chủ, chủ tử của nô tài vẫn còn đang nghỉ trưa, phiền người trở lại sau ạ".
Ngọc Diệp cảm thấy không thể lại như lán trước ở Chung Túy cung, liền bạo gan, hét to:" Ý tần nương nương, tần thiếp Từ thị kính xin gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-cung-bi-su/2868219/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.