Lúc Lan Nhi tỉnh dậy, trong điện đã thắp đèn cả rồi, ngoài trời cũng tối om. Trong điện khói hương bay mờ ảo, nàng còn tưởng bản thân đã quy tiên mất rồi. Vương lại bên mũi mùi ngãi cứu, cùng chút nhói đau nơi các đầu ngón tay bị kim bạc đâm vào. Nàng cố gắng đẩy mi mắt nặng trĩu, hé mắt nhìn quanh. Đập vào mắt Lan Nhi là từng ánh mắt trông chờ của những người xung quanh.
Hoàng đế ngồi bên giường dịu dàng nắm lấy tay nàng, cất giọng rưng rưng, khóe mắt đã trực trào lệ cố gắng kìm nén đi:" Trẫm tưởng đã mất nàng rồi" .
Như Thái phi ngồi trên ghế tay lần Phật châu bằng ngà vôi, trông thấy Lan Nhi tỉnh, lập tức đứng dậy chắp tay niệm phật. Như Uyển cũng chắp tay làm theo. Lan Nhi cố giữ lấy hơi, gắng gượng nặn ra từng chữ:" Tứ lang..."
"Trẫm ở đây, Lan Nhi, trẫm ở đây".
Cái chất giọng ấy như phần nào xoa dịu đi tâm tư đang dậy sóng, nàng giương người dậy muốn ôm lấy Hoàng đế nhưng sức lực lại không thể. Trương thái y cung kính đi tới, thưa:" Vạn Tuế gia, vi thần vừa xem qua các vật dụng của Ý tần nương nương, qua kiểm tra thật sự có vấn đề".
Sắc mặt Hoàng đế trầm mặc, chỉ có chân mài thẳng cao đang chau lại. Hắn quay sang phía thái y, nghiêm nghị:" Có vấn đề sao?".
Trương thái y giữ nét cung kính trên khuôn mặt, ông ta nói không chút kiên dè:" Vâng ạ, bên trong thuốc an thai không có gì bất thường, nhưng bên trong mứt quả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-cung-bi-su/2868215/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.