Giờ Mùi khắc ba, Chiên Đàn tự.
“Đại sư phụ, ngài có đó không ạ?”
Một tiếng kêu khe khẽ và cũng rất non nớt truyền tới qua khe cửa. Để tỏ lòng tôn kính y, Liễu Giác phương trượng đã dặn đệ tử trong chùa phải gọi y như vậy.
Tri Tân đi tới mở ra cửa viện ra, phát hiện người đến là một tiểu sa di trong chùa, mới hơn năm tuổi, còn chưa cao tới đùi y, mặt nó tròn tròn, đôi mắt to to, nom khá giống Tiểu Triều Lai ở Từ Bi tự.
Triều Lai là nhóc đồ đệ của phương trượng, bình thường thích bám rịt lấy Tri Tân, giống như thể tiểu huynh đệ của y vậy.
Nghĩ tới Triều Lai, lòng Tri Tân lại dâng trào nỗi nhớ nhung và cả sự dịu dàng, tính ra chuyến này y đã rời núi Vô Công gần mười tháng rồi.
Cảm giác nhớ nhà ấy khiến cho vẻ mặt của Tri Tân khi nói chuyện với tiểu sa di cũng hết sức hiền hoà, y ngồi xổm xuống, cười bảo: “Ta đây, có chuyện gì thế?”
“Sư huynh nói vui một mình chẳng bằng mọi người cùng vui.” Tiểu hòa thượng hớn hở lấy ra cái túi không biết đựng đồ gì, xoè lòng bàn tay ra với Tri Tân, “Cho nên con tới tặng kẹo cho ngài ăn ạ.”
Tri Tân buồn cười chớp chớp mắt, ngắm nhìn hai viên kẹo tròn vo to bằng đồng xu ở trong lòng bàn tay nó. Bên ngoài kẹo bọc một lớp giấy dầu mỏng màu trắng, xuyên thấu qua giấy dầu còn có thể thấy được vài đoá hoa đỏ vàng xen kẽ ở bên trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-nhac/2474536/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.