Thân hình thon dài của Hạng Huyền bị nhét vào lu, một chân chỉ đành phải co lại trong lu, thân thể nửa nằm, vẻ mặt nhàm chán, từ khe hở nhìn ra thấy trên nóc nhà cao xuất hiện thân ảnh của Tiêu Côn.
Tiêu Côn đi lấy bội kiếm của Hạng Huyền, lại ra hiệu với y, ý là: Yên tâm.
Tiêu Côn nhảy xuống hẻm nhỏ, dưới đất là những người khiêng các gỗ đang r*n r*, các gỗ thì vương vãi một bên.
“Hạng Huyền không sao chứ!” Triều Sinh hiện tại chỉ sợ mỹ nam ca ca của mình bị ăn thịt.
Tiêu Côn thổi một tiếng huýt sáo, gọi con ngựa đã đợi sẵn, nói: “Hắn không phải lần đầu tiên chơi trò này đâu. Đi, theo hướng yêu khí rời đi mà tìm.”
Chính sự việc Hạng Huyền lần trước giả dạng làm gian tế bị Hoàn Nhan Tông Hàn bắt trước chùa Phật Cung đã cho Tiêu Côn manh mối —— ngày đó Hạng Huyền bó tay chịu trói, lại bất ngờ nổi dậy đánh Hoàn Nhan Tông Hàn, Tiêu Côn đã ẩn mình trên mái cong tháp chùa Phật Cung, nhìn chằm chằm tư thế oai hùng đại sát tứ phương của y.
Yêu khí không ngừng chạy về phía núi Thanh Thành, con lợn rừng hồng hộc kéo xe, trên người ẩn ẩn tản ra ma khí. Tiêu Côn thúc ngựa mang theo Triều Sinh một đường đi về phía tây nam, không dám lại gần quá, chỉ sợ làm nó cảnh giác.
Hạng Huyền thì ở trong xe điên đảo, ngủ một lúc. Một lát sau xe đẩy tay dừng lại. Y từ khe hở của nắp gỗ phong lu nhìn ra ngoài, lờ mờ thấy trời đã tối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-mong-hoa-luc-phi-thien-da-tuong/4666324/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.