Đây là Tiêu Côn gần nửa năm qua, ngủ một đêm quá sức an ổn.
Không biết vì sao, dường như có Hạng Huyền ở bên, hắn liền không cần lúc nào cũng giữ cảnh giác, đề phòng kẻ thù có thể đến cửa, hoặc là những lần tấn công bất ngờ.
Nhưng khi ngủ trên mặt đất lạnh lẽo, hắn đã có một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ không có Triều Sinh, thay vào đó, lại là Tát Loan.
Hạng Huyền và họ gặp mặt. Suốt dọc đường đi, Tiêu Côn, Hạng Huyền, Tát Loan ba người chọn tuyến đường đến Thành Đô, tiến đến Quán Giang Khẩu, cảnh sắc đều giống hệt. Rất nhanh, Tát Loan và hắn cãi vã.
Tiêu Côn sứt đầu mẻ trán không ngừng trấn an Tát Loan. Hạng Huyền thì rất lý giải, không tham gia vào cuộc đối thoại của họ. Đến quán trọ nghỉ, Hạng Huyền bị đuổi ra ngoài, ngủ ở một bên phòng ăn, Tiêu Côn thì chịu đựng cơn giận, không ngừng giải thích với Tát Loan.
“Ta không muốn nghe!” Tát Loan nói: “Ta cũng không muốn cùng người Tống đi cùng đường!”
Tiêu Côn không thể nhịn được nữa, đang định phát tác thì:
“Ca?” Giọng Triều Sinh vang lên bên tai, chữa lành cho hắn. Oán khí và cảm giác bực bội nhất thời vô tung vô ảnh.
Triều Sinh đặt tay lên người Tiêu Côn, lay động vài cái, Tiêu Côn mới bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Giờ nào rồi?” Tiêu Côn mang theo chút men say.
Trời đã sáng trưng, tóc Triều Sinh nửa ướt, dường như vừa tắm xong trở về, không ngừng xoa mặt Tiêu Côn, cười nói: “Hạng Huyền nói lát nữa dẫn chúng ta đi xem hội chùa, huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-mong-hoa-luc-phi-thien-da-tuong/4666323/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.