7
Đại chiến thắng lợi, tin báo truyền ra khắp chốn vui mừng.
Đêm hôm đó ta trèo qua tường vây của trạm nghỉ dành cho đoàn sứ thần.
Đã lâu không trèo tường, chân cẳng không còn nhanh nhẹn, suýt chút nữa không bò lên nổi, may mà quân tuần phòng đi ngang qua tốt bụng mà đẩy ta một phát.
Ta lẻn vào phòng của Tạ Từ, nhanh nhẹn giật khăn che mặt xuống trước khi hắn rút kiếm ra.
"Thanh Bình!" Hắn vui vẻ chạy tới nắm tay ta: "Nàng tới thăm ta sao?"
Ta cũng nắm lấy tay hắn hỏi: "A Từ, ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi phải nói thật với ta mới được."
"Nàng hỏi đi, ta tuyệt đối sẽ không lừa nàng." Hắn nhìn ta, trong mắt lấp lánh ánh nến, ấm áp sáng ngời.
"Hiện tại danh tiếng của ngươi ở Tề Quốc như mặt trời ban trưa, bị Thái Tử ra sức chèn ép đúng không?"
Hắn sửng sốt một lát, đôi mắt trầm xuống, bàn tay nắm lấy ta cũng thả lỏng.
"Không có, đó chỉ là đồn đãi thôi, Thái tử là đại ca của ta, quan hệ của ta với huynh ấy vẫn luôn rất tốt."
"A Từ, trước giờ ngươi chưa từng nghĩ đến việc tranh giành ngôi vị Thái tử sao?"
Hắn rũ mắt, vẻ mặt mờ mịt khó đoán, một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Đúng vậy, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó."
"Tốt rồi, vậy thì quá tốt." Trong lòng ta khổ sở, cuối cùng hắn vẫn không chịu nói thật với ta.
"Thanh Bình, nếu có thể quét dọn hết thảy chướng ngại thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-khong-vui/2613324/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.