9 
Ta ấy mà, là một người dịu dàng, cũng là một người cực kỳ hiếu thuận. 
Trong lòng phụ hoàng chỉ toàn là tu tiên, sao ta có thể không ủng hộ người được? 
Cho nên ta chuyển tất cả mọi thứ của người vào phòng luyện đan, giúp người giải quyết mọi vấn đề sinh hoạt, khiến người không cần bước ra khỏi phòng nửa bước, cả ngày chỉ cần chuyên tâm tu tiên. 
Còn cho trọng binh canh gác, ngoại trừ ta không cho phép ai vào quấy rầy người. 
Người đã lớn tuổi rồi, ngày thường dễ dàng mệt mỏi, cho nên cũng không cần thiết triều, tất cả ý chỉ đều nhờ ta truyền đạt. 
Ta đề cao nguyên tắc trung thực và thanh nhã, hơi tân trang ý chỉ của người rồi mới truyền đạt xuống dưới cho quần thần. 
"Thanh Bình! Con thả ta ra ngoài!" 
"Ai da, phụ hoàng nói ở đây rất tốt, không bao giờ muốn ra ngoài nữa." 
"Mấy tên loạn thần như các ngươi đều nên giết hết!" 
"Ai da, phụ hoàng nói chúng ta có công cứu giá, phải trọng thưởng." 
"Con...Con trả lại quý phi của trẫm đây..." 
"Ai da, phụ hoàng nói quý phi nhớ nhà mà ưu tư thành bệnh, đưa về nguyên quán." 
"Rốt cuộc con muốn làm gì?!" 
"Nhi thần chỉ muốn giúp đỡ phụ hoàng thôi." 
Ta khóa cửa lại, cầm sách nhỏ vừa ghi chép đầy đủ về triều đình. 
"Năm vị tướng quân có công cứu giá, phong làm Vạn hộ hầu." 
Quần thần không có ý kiến. 
"Tướng quân của quân tuần phòng bỏ bê nhiệm vụ, suýt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-khong-vui/2613323/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.