Chuyện hạnh phúc nhất trên đời, có lẽ chính là cùng người mình yêu làm bạn đến già. Biết bao nhiêu đôi si nam oán nữ, hay là si nam oán nam, chìm nổi trong bể tình kinh đào hãi lãng (ý nói là những sóng gió trong tình yêu mà lứa đôi yêu nhau gặp phải) cả một đời, có lẽ đều khó thoát khỏi. Kết quả là, bởi vì luôn đòi hỏi ở nhau quá nhiều, mà nỗ lực hai bên lại ít, rốt cuộc chỉ làm nhau thêm đau khổ, lưỡng bại câu thương.
Đạo lí này Thanh Thương quả thực rõ hơn ai hết, cho nên mười năm qua, y đều hài lòng với hiện trạng như thế. Y cũng không phải một con người tham lam, thời gian khổ cực lúc nhỏ khiến y đối với cuộc sống của mình chưa từng không truy cầu quá mức, y không cần nhiều, khi còn bé ngay cả ấm no còn không có, thế nhưng quãng thời gian có gia gia quan tâm y quả thật vui vẻ. Cái gọi là trẻ nghèo sớm lo việc nhà, lời này quả không sai, sau khi gia gia mất, mặc dù rất khó chịu, thế nhưng y biết, chỉ có thể tự mình cố gắng nếu muốn sống.
Nhớ mang máng ngày đó y cầm rìu lên núi không hề do dự, đầu vai nho nhỏ chịu mọi gánh nặng của cuộc sống cũng không hề sợ hãi. Thanh Thương ở trong lòng tự giễu, nếu ngày đó không lên núi, cũng sẽ không gia nhập Lạc Lam thánh giáo, cũng sẽ... không gặp được Lạc Thừa Ảnh... Nếu như ngày đó y không lên núi, có lẽ y đã sớm chết đói, trên đời này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-anh/3430560/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.