Diệp Thư Từ gật đầu. 
Thấy Diệp Thư Từ bình tĩnh gật đầu, Khương Hiểu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vươn tay chỉ cô nửa ngày, không biết nên nói gì, cô ấy gần như nói năng lộn xộn: "Trời ơi Tiểu Từ của mình, dám yêu thầm dưới mí mắt chị đây, thế mà mình lại không biết gì." 
"Yêu thầm vốn dĩ là yêu thầm, là không để người khác nhìn ra." 
Khương Hiểu vẫn chưa tiêu hóa được bí mật động trời này: "Giấu cũng quá kĩ rồi." 
"Thật ra trước đây mình cảm thấy Thẩm Tứ thích cậu, nhưng không ngờ cậu cũng thích cậu ấy." Khương Hiểu thở dài: "Nhưng thích người đàn ông như Thẩm Tứ cũng là chuyện bình thường, bất luận là về gia thế, vẻ bề ngoài hay tài năng, đều là người ưu tú nhất." 
"Hai năm trước mình nghe nói, Thẩm Tứ đã nhận một án kiện lên đến hàng trăm vạn." Khương Hiểu tấm tắc: "Thẩm đại lão mãi mãi là Thẩm đại lão, không thể so với người bình thường như mình được." 
Khi đi làm vào hôm sau, Diệp Thư Từ vẫn suy nghĩ về những lời của Khương Hiểu. 
Hai năm trước, Thẩm Tứ đã rất lợi hại, hết vụ này đến vụ khác kiếm được hàng trăm vạn, hiện tại danh tiếng của Thẩm Tứ đã vang xa hơn, phí ủy thác càng không thể định giá. 
Người lợi hại như vậy, sao lại nhận vụ của Trần Mỹ Tú? 
Án kiện của Trần Mỹ Tú, Thẩm Tứ còn đặc biệt xin viện luật pháp hỗ trợ, tương đương với việc không tốn một đồng nào, Thẩm Tứ cũng giúp Trần Mỹ Tú 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-tham-men/2955534/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.