Lời này sao lại quen thuộc đến vậy? 
Còn nhớ cấp ba năm ấy, Trần Thanh Nhuận từng hỏi cô, nếu Thẩm Tứ gian lận thì sao? 
Cô đã nói Thẩm Tứ vĩnh viễn sẽ không gian lận. 
Cô còn nói —Tôi tin Thẩm Tứ, còn tin hơn chính bản thân mình. 
Lúc này, Thẩm Tứ trả lời cô. 
Năm đó, anh cũng nghe cô nói những lời này. 
Chuyện cũ rốt cuộc cũng thành những ký ức ố vàng, trở thành nơi thiên đường bản thân muốn quay về khi nửa đêm tỉnh mộng. 
Diệp Thư Từ nghe tiếng trái tim đập trong cơn gió lạnh thấu xương. 
Cô cong môi, như quay về cấp 3 năm ấy: "Ừ, tôi tin cậu, Thẩm Tứ." 
— Vì cậu là thiếu niên tốt nhất thế giới, Thẩm Tứ. 
Khóe môi Thẩm Tứ cong lên, khẽ liếc cô một cái, ánh mắt có chút cưng chiều, người đàn ông hỏi: "Ăn cơm chưa?" 
Diệp Thư Từ sẽ không nói dối loại chuyện này, thẳng thắn: "Chưa." 
Hình như có hơi kỳ quái? Như đang chờ người ta mời cô ăn cơm vậy, Diệp Thư Từ hơi xấu hổ bổ sung: "Mẹ đã nấu cơm ngon chờ tôi, để tôi về ăn cơm." 
Thẩm Tứ không mặn không nhạt nhìn cô, nhướng mày, thản nhiên nói: "Ăn ở đây đi." 
Trước khi Diệp Thư Từ kịp phản ứng, người đàn ông tiếp tục nói nửa câu sau: "Nếm thử thức ăn khó ăn của công ty luật." 
Anh đặc biệt nhấn mạnh từ "Khó ăn". 
Cứ như thể anh sợ Diệp Thư Từ không biết. 
Ah, sao lại quen vậy? Thẩm Tứ thân là CEO của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-tham-men/2955532/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.