Còn nhớ cấp ba năm ấy, Trần Thanh Nhuận từng hỏi cô, nếu Thẩm Tứ gian lận thì sao?
Cô đã nói Thẩm Tứ vĩnh viễn sẽ không gian lận.
Cô còn nói —Tôi tin Thẩm Tứ, còn tin hơn chính bản thân mình.
Lúc này, Thẩm Tứ trả lời cô.
Năm đó, anh cũng nghe cô nói những lời này.
Chuyện cũ rốt cuộc cũng thành những ký ức ố vàng, trở thành nơi thiên đường bản thân muốn quay về khi nửa đêm tỉnh mộng.
Diệp Thư Từ nghe tiếng trái tim đập trong cơn gió lạnh thấu xương.
Cô cong môi, như quay về cấp 3 năm ấy: "Ừ, tôi tin cậu, Thẩm Tứ."
— Vì cậu là thiếu niên tốt nhất thế giới, Thẩm Tứ.
Khóe môi Thẩm Tứ cong lên, khẽ liếc cô một cái, ánh mắt có chút cưng chiều, người đàn ông hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Diệp Thư Từ sẽ không nói dối loại chuyện này, thẳng thắn: "Chưa."
Hình như có hơi kỳ quái? Như đang chờ người ta mời cô ăn cơm vậy, Diệp Thư Từ hơi xấu hổ bổ sung: "Mẹ đã nấu cơm ngon chờ tôi, để tôi về ăn cơm."
Thẩm Tứ không mặn không nhạt nhìn cô, nhướng mày, thản nhiên nói: "Ăn ở đây đi."
Trước khi Diệp Thư Từ kịp phản ứng, người đàn ông tiếp tục nói nửa câu sau: "Nếm thử thức ăn khó ăn của công ty luật."
Anh đặc biệt nhấn mạnh từ "Khó ăn".
Cứ như thể anh sợ Diệp Thư Từ không biết.
Ah, sao lại quen vậy? Thẩm Tứ thân là CEO của công ty luật, cũng biết thức ăn ở công ty mình khó ăn sao?
Diệp Thư Từ che miệng lại, đột nhiên nhận ra.
Hình như, hình như cô và Trương Tiểu Xuyên lớn tiếng phàn nàn về đồ ăn của công ty trong phòng nghỉ, hóa ra Thẩm Tứ đã nghe được.
Không gì xấu hổ hơn việc bị bắt tại trận.
Nội tâm Diệp Thư Từ điên cuồng gào thét, hận không thể tìm một cái lỗ hổng trốn đi: "Thật ra tôi cũng không có ý gì khác."
Thẩm Tứ trêu chọc nhìn cô.
Nói lời này chẳng thà không nói, đã rõ ràng như vậy, ai sẽ tin bạn không có ý gì khác?
Đôi mắt đen láy thâm thúy của Thẩm Tứ nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó dời đi, dứt khoát bước chân dài, đi ra ngoài: "Đi thôi, nếm thử xem."
Công ty luật Thẩm Châu rất lớn, có luật sư hành nghề, cũng có luật sư thực tập, có trợ lý, dì dọn vệ sinh, tổng cộng có rất nhiều người. Trên đường đi, có không ít người chú ý, phụ nữ chiếm đa số.
Diệp Thư Từ còn nghe các cô gái nói thầm.
"Oa, tôi bị mù rồi sao? Sống trên đời còn có thể thấy luật sư Thẩm dẫn phụ nữ đến công ty luật ăn cơm."
"Dù là đến căn tin, tôi vẫn thấy rất lãng mạn, người có thể đưa cô đi ăn những bữa ăn bình thường nhất, bước vào cuộc sống của cô mới là người thực sự xem cô như gia đình."
"Không ai nhận ra sao? Luật sư Thẩm rất xứng đôi với chị gái này, giá trị nhan sắc rất cao, như một tấm poster biết đi vậy!"
"Tôi còn để ý đến một chi tiết, bình thường luật sư Thẩm đi rất nhanh, nhanh như điện vậy, nhưng hình như bây giờ đang đi chậm lại."
"Đúng vậy, đặc biệt là lúc phê bình chúng ta, chậc chậc chậc."
Trí tưởng tượng của các cô trợ lý này này quá mạnh, nếu cứ tiếp tục, gần như có thể hoàn thành một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Dứt khoát viết truyện lên Tấn Giang luôn đi, với tốc độ này không chừng có thể hoàn thành trong một kỳ nghỉ hè đấy? Chắc chắn còn hơn tác giả tên Bát gì đó, viết một chương phải hơn nửa ngày.
Diệp Thư Từ mơ màng chớp mắt, nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông trước mặt, có sao?
Thành tích môn thể dục của Thẩm Tứ rất tốt, cô biết anh chạy rất nhanh, nhưng tốc độ đi bộ cùng người khác thật ra cũng không tệ đâu nhỉ?
Cô nhớ lại những chi tiết nhỏ hồi cấp ba, thời điểm Thẩm Tứ đi cùng cô, hình như thực sự chậm hơn so với khi anh đi một mình.
Dường như đang đợi cô.
Diệp Thư Từ vô thức cong môi.
Bất tri bất giác, hai người đã đến cửa căn tin, diện tích căn tin không tính là rộng, nhưng có ba tầng, Thẩm Tứ trực tiếp dẫn cô lên lầu một, khi bước lên cầy thang, đột nhiên Thẩm Tứ quay người.
Diệp Thư Từ theo sát phía sau anh, người đàn ông đột nhiên quay mặt lại, suýt chút nữa mặt cô đã vùi vào lồng ngực anh, may mà cô phản ứng nhanh, ôm lấy tay vịn cầu thang.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tứ gần trong tầm tay, ngũ quan ưu việt không chê vào đâu được, xuống dưới là yết hầu của đàn ông, bờ vai thẳng tắp, còn có mùi thơm nhẹ dễ chịu.
Nhịp tim Diệp Thư Từ tăng nhanh.
Người đàn ông hơi cúi đầu, kéo dài âm cuối như một chiếc móc nhỏ, câu lấy khiến lòng người ta ngứa ngáy.
"Tôi biết rồi." Nhưng trước khi lên cầu thang, có cần thiết phải nhắc nhở không?
Cô gãi đầu, chợt nhận ra vừa rồi Thẩm Tứ thật ra đang cười nhạo cái chân bị trẹo của mình.
Hơi thở Diệp Thư Từ ngừng lại, hừ lạnh một tiếng, thực sự không hiểu sao mình lại theo người này ăn cơm, như thể có dây thần kinh nào đó không nghe lời, vô thức theo anh ra ngoài.
Rõ ràng là có thể từ chối.
Rõ ràng có thể ăn cơm mẹ nấu ở nhà.
Thẩm Tứ gọi vài món, sau đó đưa thực đơn cho Diệp Thư Từ, bảo cô gọi thêm hai món, cô nhìn nửa ngày, phát hiện Thẩm Tứ đã gọi hết những món ngon.
Người đàn ông vẫn biết khẩu vị của cô.
"Nhiêu đây là đủ rồi, hai chúng ta cũng không ăn hết quá nhiều."
Thẩm Tứ gật đầu: "Mì tương đen ở đây rất ngon, cậu muốn ăn thử không?"
Nhưng họ đã gọi các món chính rồi.
Món Diệp Thư Từ thích nhất là mì trộn và mì tương đen, Thẩm Tứ khen đều rất ngon, đương nhiên hương vị sẽ rất ngon, cô xấu hổ khi bị lung lay.
Thẩm Tứ nhướng mày, cười yêu chiều, yên lặng gọi thêm một phần mì tương đen.
Rõ ràng cô chưa nói gì, nhưng Thẩm Tứ hoàn toàn có thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Rốt cuộc cô làm sao vậy?
Diệp Thư Từ đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Tôi phải gửi tin nhắn cho mẹ, có lẽ bây giờ bà ấy đang đợi tôi về nhà ăn cơm."
"Giờ dì vẫn quản cậu nghiêm khắc như vậy sao?"
"Không còn nữa." Diệp Thư Từ cười bất đắc dĩ: "Ba mẹ tôi ly hôn, lúc tôi học đại học thì bà ấy tái hôn, Trương Tiểu Xuyên là đứa em trai ba dượng tôi mang đến, nhưng bọn họ là người rất tốt."
"Cậu sống với họ sao?"
"Đương nhiên là không, đó là nhà mới của người ta, nếu tôi qua ở thì khá bất tiện." Diệp Thư Từ thản nhiên cười: "Thật ra, lúc học đại học, tôi rất ít khi về nhà trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, hoặc là ở nhà bà nội, còn không thì đi thực tập."
Hôm nay Diệp Thư Từ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, trang điểm nhẹ, thân dưới là chiếc quần jean rộng màu xanh lam, tôn lên làn da trắng nõn của cô, như thể ánh trăng đang rọi vào khuôn mặt cô, mái tóc dài được buộc cao, trông càng xinh đẹp vô cùng.
Rõ ràng đang nói đến chuyện buồn, nhưng mặt cô lại không có chút buồn bã, vẻ mặt cô lạnh nhạt, như thể không gì có thể quật ngã.
Thẩm Tứ ngẩn ngơ, như thể đã trở về thời cấp ba năm ấy.
Rõ ràng vẫn là cô nhóc khóc nhè.
Rốt cuộc chuyện gì đã khiến cô trưởng thành? Sao cuộc sống lại áp đặt xiềng xích lên cô, khiến cô trở thành bộ dáng của một người lớn?
Thẩm Tứ không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cô, Diệp Thư Từ ngước mắt, thế nhưng lại bắt gặp một tia cảm xúc đau lòng.
Thẩm Tứ đang đau lòng vì cô sao?
Căn tin ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng, Diệp Thư Từ nghe thấy nhịp tim của mình, cô mím môi giả vờ bình tĩnh.
"Chẳng phải tôi vừa về thành phố Tô sao? Thuê nhà, sau đó thì gặp cậu." Diệp Thư Từ nhìn Thẩm Tứ, bình tĩnh cười: "Chuyện về sau thì cậu đã biết rồi."
"Còn cậu, Thẩm Tứ, mấy năm nay cậu hế nào?"
Người đàn ông nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài: "Không tốt lắm."
"Sao cơ?"
Diệp Thư Từ muốn hỏi rõ rốt cuộc đã có chuyện gì mà không ổn, nhưng cách đó vài mét, có một người đàn ông đi về phía họ.
Vóc dáng người đàn ông kia rất cao, dáng người cường tráng, nhìn có vẻ như lớn hơn Thẩm Tứ vài tuổi.
"Đại luật sư Thẩm, cậu trọng sắc khinh bạn!" Chu Ích Lăng bưng theo một tô mì cười hi hi ha ha đi tới, ý tứ sâu xa nói: "Trước đây ngày nào cậu cũng ăn cơm với tôi, sau khi gặp em gái này thì chạy nhanh thật."
Đầy trách móc.
"Đây là lão Chu của công ty luật chúng tôi, Chu Ích Lăng." Sau khi Thẩm Tứ giới thiệu với Diệp Thư Từ, sau đó lại giới thiệu cô với Chu Ích Lăng: "Đây là Diệp Thư Từ, bạn học cấp ba."
Chu Ích Lăng chậc chậc chậc nửa ngày.
Thẩm Tứ không để ý Chu Ích Lăng đang động kinh, người kia bưng tô mì ngồi cạnh Thẩm Tứ, xì xụp xì xụp, ăn rất nhanh, chỉ cần nghe âm thanh đã biết ăn ngon thế nào.
"Căn tin ở công ty luật thế nào?" Thẩm Tứ tản mạn cười, chậm rãi nới lỏng cà vạt.
Diệp Thư Từ nuốt nước bọt.
Nhìn cô lúc này ít nhiều gì cũng biết cô đã hít bao nhiêu bão tố, cô không tham ăn, chỉ ăn no bảy phần, nhưng lúc này đã no chín phần, vẫn còn muốn ăn.
Loại chuyện này không thể nói dối, Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng: "Ngon lắm."
"Tôi không nên nói thức ăn ở công ty luật khó ăn."
Giọng cô dễ nghe, vẻ mặt cũng ngoan ngoãn, khiến người ta thương xót, Thẩm Tứ bất đắc dĩ cong môi: "Tôi biết không phải cậu nói."
Đôi môi mỏng của người đàn ông nói ra vài chữ: "Là Trương Tiểu Xuyên nói linh tinh."
"Ừ."
Thẩm Tứ khẽ liếc Chu Ích Lăng, Chu Ích Lăng lơ đễnh đặt đũa xuống, trực tiếp bán đứng Trương Tiểu Xuyên: "Là thế này, Trương Tiểu Xuyên ấy, gần đây cậu ấy đang theo đuổi một em gái trong công ty chúng ta, em gái đó rất gầy, cảm thấy Trương Tiểu Xuyên quá béo, không đồng ý quen nhau, nên Trương Tiểu Xuyên mới muốn giảm béo."
Diệp Thư Từ hơi mở miệng, Trương Tiểu Xuyên ngoài trung thực còn rất dũng cảm.
"Chuyện này có liên quan gì đến chuyện thức ăn ở công ty luật khó ăn?"
Khóe miệng Chu Ích Lăng kéo xuống: "Tên này không ăn cơm, nên liền đổ lỗi cho căn tin của chúng ta."
Ngữ khí của người đàn ông vô cùng nghiêm túc: "Anh nói này em gái, em có thể hoàn toàn yên tâm về đầu bếp ở căn tin của tụi anh, đều được tuyển chọn kỹ càng, thu nhập bình quân hơn hơn một vạn, vốn dĩ Thẩm Tứ nói nếu muốn nhân viên làm việc tốt, nhất định phải đảm bảo phúc lợi cho họ, nên thức ăn ở căn tin rất ngon."
Một cánh tay thon dài chen vào giữa, cùng với giọng nói trầm thấp của Thẩm Tứ: "Lão Chu, con anh sắp sinh rồi phải không?"
Chu Ích Lăng trợn mắt nhìn anh, nói: "Cậu xem cậu khẩn trương thế nào đi, tuổi tôi hơi lớn, nhưng em họ tôi rất thích hợp."
Chu Ích Lăng nhìn Diệp Thư Từ, nhiệt tình nói: "Em họ anh là nghiên cứu sinh của trường 985, hiện tại đang làm việc trong viện nghiên cứu, không tệ đâu, cao 1m85, cơ bụng tám múi..."
Sắc mặt Thẩm Tứ trầm xuống, quai hàm căng chặt, giọng nói lạnh lùng cắ ngang: "Không được thêm."
Có lẽ luật sư Thẩm vốn có lực uy hiếp, Chu Ích Lăng thực sự lấy điện thoại về, Diệp Thư Từ quét được một nửa, thấy động tác của đối phương, cũng đành thu về.
Động tác cô chậm hơn một chút, Thẩm Tứ ý tứ sâu xa cười: "Sao đấy, cậu muốn thêm à?"
Vừa thấy tình hình dường như không đúng lắm, Chu Ích Lăng nhìn Thẩm Tứ đang giương cung bạt kiếm, cầm cái tô rỗng của mình, vội vàng chạy đi.
Thẩm Tứ vô cảm nhìn Diệp Thư Từ.
Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô chằm chằm vài giây, đột nhiên nhếch môi: "Diệp Thư Từ, nếu tôi nhớ không nhầm, lần trước hai chúng ta đã thêm WeChat."
Tim Diệp Thư Từ đập nhanh hơn.
Đã quét mã, nhưng không thêm hoàn toàn.
Cô đã làm một động tác nhỏ.
Diệp thư Từ hơi chột dạ, có nên thừa nhận không?
Cô luôn tuân theo nguyên tắc "Chỉ cần mình không xấu hổ, thì người xấu hổ là người khác", cô cười rộng lượng: "Cậu không nhớ nhầm, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, năm mươi năm nữa trí nhớ của cậu cũng rất tốt, rốt cuộc chúng ta vẫn còn trẻ, ít mắc bệnh hay quên của người già."
Thẩm Tứ không kịp đề phòng, nhất thời bị nghẹn một chút, không mặn không nhạt nói: "Ồ, thật biết nói chuyện."
Diệp Thư Từ cúi đầu nhấp một ngụm canh, vừa định thả lỏng, lại cảm giác được tầm mắt sáng rực của người đàn ông, mở to hai mắt, Thẩm Tứ dù bận vẫn ung dung ngồi đó, giọng nói chậm rãi truyền đến —
"Vậy tại sao tôi không nhận được xác nhận bạn tốt?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]