Tố Nam theo chân Tố Linh Vân về phòng cô, không giấu được vẻ mặt vui mừng mà tỏ vẻ sùng bái: " Quả nhiên là chị, có thể dễ dàng làm lay động ý định của nội. Chị gái đại nhân, em nguyên dâng sức mình để phục vụ chị!"
Tố Linh Vân đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Tố Nam: " Thôi thôi, đừng ở đây nói linh tinh nữa! Nếu muốn cảm tạ vụ này thì mày hãy chiến thắng cho trận đấu sắp tới đi. Bởi vì từ bây giờ, chị phải thực hiện tốt cả phần của mày đấy."
Tố Nam gật đầu lia lịa, cười rạng rỡ: " Xin tuân lệnh chị gái đại nhân!"
" Rồi rồi, giờ thì phắn về phòng đi, đừng ở đây làm phiền chị gái mày nữa."
Mặc dù bị đuổi đi nhưng Tố Nam cũng vui vẻ thuận theo. Sau khi cậu rời khỏi phòng thì Tố Linh Vân đi đến cây violin đặt trên bàn. Đây là cây đàn mà bố đã để lại cho cô, Tố Linh Vân đặt violin lên vai, nhắm mắt lại, toàn bộ cơ thể đều thả lỏng ra, bắt đầu kéo những giai điệu đầu tiên, cơ thể cô chuyển động dần theo tiếng đàn. Âm thanh tiếng đàn du dương, vang vọng khắp các gian phòng, bà nội Tố ngồi dưới nhà cũng nhắm mắt, cảm nhận âm thanh mà Tố Linh Vân tạo ra. Đúng vậy, chính là âm thanh này, âm thanh quen thuộc giống hệt như ngày xưa ông nội Tố đã chơi cho bà nghe, thậm chí nó còn du dương hơn cả ngày ấy. Cuối cùng thì thâm tâm bà nội Tố cũng đã thoả hiệp rằng Tố Linh Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-cua-hanh-phuc/3576735/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.