Edit: Bàn
Người gõ cửa là một học sinh, sau khi cửa mở ra, học sinh này liếc mắt nhìn vào văn phòng, ánh mắt đặt lên người Lý Tú.
"Thầy Âu Dương, chủ nhiệm khối bảo em đến gọi Lý Tú tới phòng làm việc của thầy, nói là có chuyện muốn hỏi bạn ấy."
Cậu ta nói.
Chủ nhiệm khối thì hỏi Lý Tú chuyện gì được?
Nếu như mọi ngày thì đương nhiên Âu Dương sẽ biểu hiện sự quan tâm của một thầy giáo tốt, hỏi han săn sóc Lý Tú nhiều hơn. Nhưng lúc này, chính Âu Dương cũng tâm thần không yên, rõ ràng không có tinh thần để diễn kịch tiếp.
"Nếu có người tìm em thì em đi được rồi."
Âu Dương sắc mặt tái xanh nói.
Nhưng khi Lý Tú gần bước ra khỏi văn phòng, bỗng nhiên hắn lại mở miệng gọi với theo đối phương: "Lý Tú --"
Lý Tú dừng bước, quay đầu nhìn về phía Âu Dương.
"Lúc nãy em có thấy gì không?"
Âu Dương tưởng mình có thể giả vờ bình tĩnh, kết quả âm thanh khàn khàn khi nói chuyện khiến chính hắn cũng giật mình. Sau khi nhất thời xúc động hỏi ra câu kia, hắn nhìn thẳng Lý Tú không chớp mắt, không dám bỏ qua bất cứ biểu cảm nào dù cho nhỏ nhất trên mặt người sau.
"Dạ?"
Lý Tú nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt, không giống giả vờ.
Một cơn ớn lạnh lập tức xuyên thẳng từ gót chân đến đỉnh đầu Âu Dương.
"... Không sao, em đi đi."
Âu Dương nói.
Sau khi Lý Tú rời đi, Âu Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-quan-kien-hi/3333945/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.