Bác sĩ trường nhớ rất rõ, có 3 người được đưa đến để xử lý vết thương.
Một người là Lý Tú chỉ có khoé miệng hơi xước da, một người là Phương Càn An có vết cắt nhẹ, người còn lại là một nam sinh cao lớn bị cắt toạc ra vết.
Thực ra về mặt lý thuyết, người đầu tiên cô phải xử lý là nam sinh cao lớn kia -- vết thương kia hẳn không nhẹ, cậu ta chảy máu cả đầu.
Nhưng mà, có ánh mắt ám chỉ của chủ nhiệm giáo dục trước khi đi, bác sĩ trường chắc chắn chỉ có thể ưu tiên xử lý vết thương của Phương Càn An.
May mà lúc bác sĩ trường đi lấy cồn sát trùng, vẫn thấy nam sinh kia đầy sức sống mà kề sát đằng sau nam sinh bị rách môi kia, giống như đang thì thầm với đối phương.
Vẫn có lòng dạ đi đùn đẩy đùa giỡn người ta như thế, chắc là không sao.
Lúc đó, bác sĩ trường còn nghĩ thế.
Thực ra, khi bác sĩ trường vén tay áo của Phương Càn An lên, cô vẫn có thể thoáng thấy cái bóng của nam sinh cao lớn kia từ khoé mắt.
Đối phương về khi nào? Sao mình không hề phát hiện ra?
Bác sĩ trường cảm thấy hơi khó hiểu.
Mà điều khiến cô càng thêm khó hiểu hơn là câu trả lời đột nhiên trở nên lạnh lùng của Phương Càn An.
"... Trong phòng photocopy là em và Lý Tú bị thương."
"Chỉ có hai người, không có người thứ 3."
Bác sĩ trường trợn tròn mắt.
"Nhưng, nhưng mà..."
"Chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-quan-kien-hi/3313225/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.