Trong nước, nguồn nhân lực của các trường dành cho người khiếm khuyết trí não vốn đã ít, dành cho độ tuổi trưởng thành lại còn ít hơn, vì vậy những thầy giáo trẻ tuổi như thầy Mễ có thể xem là vô cùng hiếm hoi. Theo chính lời thầy Mễ nói, anh được phân tới dạy tạm thời, chứ đây không phải là chuyên môn của anh, nửa năm sau anh sẽ chuyển đi.
Thầy Mễ dạy địa, nhưng chương trình dạy của anh lại biến hóa rất đa dạng, phong phú. Ví dụ như giây trước giảng khí hậu, giây sau chuyển sang cảnh báo nguy hiểm được ngay, hay khi nói về mưa bão động đất, anh có thể mặc áo mưa chạy khắp trường làm mẫu, hoặc lúc kể về gió, thầy Mễ có thể tự mình vác sầu riêng, dừa, dưa hấu vừa ăn vừa miêu tả cho mọi người xem. Hiển nhiên, cách dạy tận tâm như vậy nhận được rất nhiều cổ vũ và yêu mến của học sinh, trong số đó bao gồm cả Hiểu Quả.
Gần đây, lúc nào đi học về Hiểu Quả cũng khen thầy Mễ tuyệt vời. Vì Hiểu Quả ngoan ngoãn đáng yêu nên được thầy quý lắm, thầy còn tặng nửa vỏ dừa dạy học dư lại cho Hiểu Quả cầm về làm kỷ niệm. Hôm ấy về, Hiểu Quả cầm nửa quả dừa bự chảng cho La Vực xem như hiến báu vật.
Thần kỳ là, La Vực nói giữ vỏ dừa cho Hiểu Quả, nào ngờ tới hôm sau…. Vỏ dừa liền biến thành một cái cây dừa bự chà bá! Còn ra quả ăn được! Ngay đến vườn trái cây cũng không có quả nào được như thế! Hiểu Quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nho-ngoc/1986494/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.