Hôm sau, La Vực bắt đầu bận rộn làm việc. Ngày nào y cũng phải tham gia vài cuộc họp trực tuyến, chưa kể còn phải ký những văn kiện mà công ty chuyển tới. Dù vậy, thầy Phương vẫn thắt chặt giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của La Vực, không cần biết bận đến đâu, quyết không được trễ nãi cơm nước thuốc thang, sau bảy giờ tối La Vực phải được nghỉ ngơi, buổi trưa cũng cần ngủ một giấc.
La Vực coi như phối hợp với lịch trình này, tuy thỉnh thoảng không tránh được mệt mỏi, song y cảm thấy mình có thể gắng gượng tới khi sắp xếp ổn thỏa dự án làng du lịch. Thực ra trước khi bị bệnh La Vực luôn bận rộn, cơ mà được nghỉ quá lâu, hưởng quá nhiều an nhàn, giờ bỗng có chút không quen với nhịp điệu vội vã này.
So với La Vực, Hiểu Quả tạm thời không cần đi làm thì an nhàn hơn nhiều. Lúc đầu cậu không dám chạy linh tinh, ngày nào cũng rúc trong phòng xem tivi đọc truyện tranh, im lìm cả ngày, tới tối muộn La Vực bận xong mới có thời gian trò chuyện với cậu. Đến một chiều La Vực đặc biệt dẫn cậu đi khắp nhà, Hiểu Quả mới quen với chỗ này hơn, dần dần, kể cả khi không có thầy Phương và dì Chu bên cạnh, cậu cũng có gan dạo vòng vườn hoa, chơi xích đu hay ngắm hoa nhỏ xinh đẹp.
Hôm nay lại có rất nhiều khách tới nhà, ngay cả Hoàng Mậu Đình trong bữa tiệc mừng thọ Hàng Duy Ung lần trước cũng tới, đi theo hắn là hai người đàn ông rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nho-ngoc/1986402/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.