Hiểu Quả không trả lời, cậu chỉ dùng ánh mắt mờ mịt không hiểu nhìn La Vực.
“Đúng rồi, không đổi được.” La Vực nở nụ cười, cười cười một lúc y lại hao tâm tổn trí, “Nhưng tôi không muốn khó chịu một mình, khó chịu lắm.” Phải trải qua hàng loạt kiểm tra, cộng thêm tác dụng phụ của thuốc khiến La Vực ê ẩm khắp người, đầu choáng váng chỉ muốn nôn ra, phổi căng nhức như bị hàng trăm bàn chân hung hăng giẫm đạp.
Cùng với những lời La Vực nói, năm ngón tay y cũng không ngừng nắm chặt, bao kín lòng bàn tay Hiểu Quả.
Hiểu Quả ăn đau, nghi hoặc nhìn La Vực, ngón tay bị trói buộc không thoải mái ngọ nguậy.
La Vực không thả ra, thậm chí còn tăng lực, túm bàn tay vốn không lớn bao nhiêu của Hiểu Quả thành một nắm nhỏ tròn tròn.
“A…” Hiểu Quả đau đớn muốn hất tay La Vực ra, nhưng cố mãi mà không được, đành phải dùng tay kia hỗ trợ, miệng hô, “Đau, ưm, đau…”
Khuôn mặt La Vực tái nhợt, cả người vô lực nằm trên giường, thế nhưng tay y lại khỏe kỳ lạ, Hiểu Quả dùng cả hai tay vẫn không thắng lại được.
Nhìn Hiểu Quả giãy dụa, La Vực nheo mắt, đôi ngươi ánh lên sắc thái tối tăm u ám, vậy mà giọng nói của y lại đầy vẻ khổ sở, “Cậu không muốn sao? Cậu quên tôi đã cùng cậu xem phim hoạt hình, cùng cậu chơi máy bay, cùng cậu ăn cơm, cùng cậu làm rất nhiều chuyện rồi sao. Vậy mà bây giờ, cậu lại không bằng lòng chịu đau cùng tôi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nho-ngoc/1986366/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.