Hiểu Quả mất dấu Hứa Long, tức thì bối rối không biết làm sao, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ là phải tìm lại được tiền lương của mình về, cô Lư nói nếu cãi lộn hay đánh nhau thì tới tìm cô, nhưng mà Hiểu Quả không có điện thoại, cũng chưa được tiếp xúc với các công cụ liên lạc hiện đại, biện pháp duy nhất cậu nghĩ ra được chỉ có tự mình đi tìm cô giáo. 
Lúc chạy ra ngoài Hiểu Quả không mặc áo mưa, giờ không về mặc được nữa, cậu như nghẹn cơn tức trong ngực, nổi giận bước phăm phăm về phía trước, hai tay nắm chặt, chân ướt nước tong tỏng cũng không để tâm, một lòng muốn tìm cô Lư để mách chuyện xấu của Hứa Long. 
Nhưng có lẽ Hiểu Quả đã nhất thời quên mất, Lư Vi Hồng sẽ tới ký túc xá theo lịch, cậu gặp được cô Lư cũng toàn do đối phương đến tận cửa, nào có biết nhà cô ở đâu, hơn nữa cậu mới chỉ đến trạm tình thương Thiên Sứ ở thành phố A được đôi ba lần, không nhớ đường tới đó, giờ tuy trong bụng ngập ứ oán giận, cậu cũng chỉ có thể đi lung tung vô mục đích. 
Mưa đêm hè không chút lưu tình chảy ào ào, cơn tức của Hiểu Quả không bao lâu liền xìu xuống, cả người cậu run run trong gió lạnh. 
Không tìm thấy tiền… 
Cũng không tìm thấy cô Lư. 
Hiểu Quả dụi dụi đôi mắt mờ mịt, có cảm giác rất muốn khóc, nhưng cậu nín nhịn, nhịn tới nỗi phải dồn hết sức lực toàn thân đi cắn chặt hàm răng, chỉ mong nước mắt không chảy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nho-ngoc/120817/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.