Trời hè tối muộn, lúc Hiểu Quả làm xong chân trời vẫn còn ánh sáng nhàn nhạt, giờ cậu chạy tới biệt thự ăn cơm may ra vẫn kịp, nhưng Hiểu Quả không chạy đi, bởi vì cậu nhận ra, táo mình mua đã đi đâu mất rồi? Vừa nãy để tiện làm việc nên cậu bọc táo kỹ trong túi nilon rồi để dưới gốc cây, bây giờ thu dọn dụng cụ xong, quay về chỗ tìm lại không thấy táo đâu nữa. 
Mã Lỗi bên cạnh khiêng xẻng lên, không buồn nhìn Hiểu Quả, chỉ nói cụt lủn một câu hắn phải về báo cáo kết quả làm việc, sau đó đi thẳng về trung tâm bảo dưởng, bỏ lại Hiểu Quả một mình chạy tới chạy lui quanh gốc đại thụ tìm kiếm, chỉ kém không đào lên tìm. Trời dần tối mịt, chỉ còn sót lại vầng sáng nhàn nhạt từ mấy ngọn đèn đường, Hiểu Quả quỳ rạp dưới đất lần mò tới nỗi bùn đất bám đầy hai tay mà vẫn chẳng thấy táo đâu, đành khổ sở bỏ cuộc. 
“Táo…Táo….” 
Hiểu Quả từ từ đi về phía biệt thự, miệng nhớ mãi không quên than thở, ngữ khí sa sút mất tinh thần. Khi cậu tới nơi La Vực ở, căn nhà lúc trước luôn sáng ánh đèn ấm áp lại chỉ còn màu tối đen. 
Hiểu Quả đứng ở bậc thang một lúc, tiến lên khẽ gõ cửa. 
Cậu vẫn không biết dùng cái chuông kia, cũng không có ai dạy cho cậu, tiếng gõ cửa căn bản không truyền được vào trong nhà, nói chi để người trên lầu nghe được. Nhưng Hiểu Quả vẫn không bỏ cuộc, dưới sự gắng sức tận lực suốt một thời gian dài, cuối cùng cửa cũng mở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nho-ngoc/120816/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.