Phong Lan đi đôi giày mềm đế bằng, thậm thụt lén lút vào nhà hàng của chínhmình với dáng vẻ như đi ăn trộm. Tối nay mẫu thân đại nhân vừa mới ânchuẩn cho cô trở về nhà riêng, cô chẳng chút suy nghĩ vội vã quay thẳngvề cửa hàng của mình. Nhân viên đều đã tan làm, phòng kho vẫn còn sángđèn. Cô đẩy cánh cửa gỗ nhỏ khép hờ, thấy Đinh Tiểu Dã đang thoải máinằm nghiêng trên trên chiếc giường đơn, mắt nhắm lại, trông như đã ngủsay.
Phong Lan nhẹ nhàng đi tới, đưa tay ra bóp lấy cổ anh, lúcđang định siết vào yết hầu thì đúng như dự đoán, cô bị anh chộp ngay lấy cổ tay.
“Tôi biết ngay là cậu còn thức mà.” Cô khinh khỉnh nói. “Giả vờ ngủ mà cũng không biết đường tắt điện đi.”
Đinh Tiểu Dã hất tay cô ra, giải thoát khỏi sự kìm kẹp. “Tôi sợ chị lại uống quá đà, bò bằng bốn chân, nghếch mặt lên trời đến quấy rầy tôi.”
“Đừng có nói với giọng như thể cậu vô tội lắm, tôi muốn tính sổ với cậu cho xong việc đây.”
“Nhất định phải đúng lúc này, ngay tại đây mới được à?”
Phòng kho của nhà hàng rộng không đến mười mét vuông, chất đầy các loại giavị và gạo, dầu, ngoài chiếc giường đơn Lưu Khang Khang mua ra thì chẳngcòn chỗ trống nào. Trần nhà chỉ có một chiếc bóng đèn tiết kiệm nănglượng lờ mờ. Ánh sáng âm u, không gian chật hẹp tù túng, người ngồi dưới ánh đèn cũng hắt bóng mờ mờ ảo ảo.
Phong Lan vén gọn nếp váy, ngồi xuống mép giường, hất cằm hỏi: “Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-uoc-hen/2825412/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.