Ta nắm chặt tay chàng, không chỉ là hiện tại mà mãi mãi về sau đều nắm chặt tay nhau như vậy.
Chàng không chỉ là hoàng đế của Đại Lương mà còn là phu quân của ta.
16.
Đêm đến, ta ngồi cạnh chàng bên giường.
“Sao rồi? Chàng phế bỏ lục cung rồi về sau sẽ không hối hận chứ?”
“Bên ngoài có rất nhiều người đẹp á nha ~ “ Ta cố ý chế nhạo.
Chàng nắm chặt tay ta rồi đè ta xuống giường.
“A Tú đây là đang…khi quân hửm?” Chàng nhướng mày.
Ta cười hì hì đẩy chàng ra, “Không có mà.”
“Chỉ là bây giờ thiếp có thể trả lời vấn đề của chàng rồi.”
Chàng sửng sốt, nhìn ta khó hiểu
“Vấn đề nào cơ?”
“Khi mới vào vương phủ, chàng có hỏi thiếp một câu í.”
“Có đồng ý để a tỷ gả cho chàng hay không?”
Chàng không nói gì, đợi ta nói tiếp.
“Hiện tại thiếp trả lời chàng luôn, thiếp không muốn.”
Chàng ôm eo ta bế lên đùi chàng.
“Tại sao?”
“Thứ nhất là vì trái tim a tỷ đã thuộc về người khác, thứ hai là vì…”
Ta cố tình dừng lại một chút rồi hôn lên má chàng.
Sau đó nói từng chữ một:
“Thiếp yêu chàng.”
Chàng cười rồi cúi người hôn lên môi ta.
Khoá chặt ta trong vòng tay của chàng.
Một đêm dài miên man.
Trong tương lai sẽ còn có vô số đêm như vậy nữa.
Sau đó chúng ta đã đến Giang Nam và lại cải trang thành một đôi phu thê bình thường.
Khi thả đèn trời, ta đã lần nữa ước nguyện.
“Mong Đại Lương phồn vinh thịnh vượng, quốc thái dân an.
Mong diều bay lên trời, cá xuống vực sâu.” (*)
(*) 鸢飞戾天,鱼跃于渊, “Diên phi lệ thiên, Ngư dược vu uyên”. ( Kinh Thi). Diều: Đại bàng. Tạm dịch “Đại bàng sải cánh bay lên trời xanh, cá vẫy đuôi lao xuống vực thẳm”. Tức là nói xét cả trên trời dưới đất, “diều bay cá dảy đạo tự nhiên” ( Tự thán 103.4). Nghĩa là mọi thứ được như ý muốn, đâu vào đấy. Cái đạo bao trùm mọi sự vật trên thế giới
Tất cả sẽ đâu vào đấy, mọi người được như ước nguyện.
Ta không cần phải ước cầu gì cho chúng ta nữa.
Bởi vì chúng ta đã ước định với nhau rồi.
Người bên cạnh ta sẽ không bao giờ thất hứa.
A tỷ, hiện giờ muội rất khỏe mạnh.
Muội đang sống rất thoải mái, rất hạnh phúc, yêu Đại Lương Thịnh Thế, yêu người luôn bên cạnh mình.
A tỷ, kiếp sau xin đừng quên muội.
Chắc chắn tỷ phải tìm được muội đó.
Đừng lo cho muội nữa.
Rất nhiều năm sau, hai chúng ta tóc bạc cả đầu.
Nhưng thật sự đã làm được lời hẹn thề thời niên thiếu:
Bạc đầu không rời, mãi không buông tay, quyết không phụ lòng.
Nhìn vào ánh chiều tà cuối cùng, tựa vào vai chàng nhớ về năm xưa.
17 tuổi, ta thành Yến vương phi, 20 tuổi thành thái tử phi.
21 tuổi thành hoàng hậu Đại Lương.
Bây giờ nhìn lại cũng đã 37 năm.
Cái cây trong Yến vương phủ kia cũng già rồi, mỗi năm ra hoa ngày một ít.
Phấn Đại đã thành thân với Thường An, còn có một đứa con.
Cả đời này thật hạnh phúc.
Ta cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ quá.
Trong lúc mơ màng, hình như ta thấy a tỷ đến tìm mình.
Ta muốn vươn tay nắm lấy tỷ, muốn bắt lấy bóng hình luôn trong ký ức kia.
Nhưng ta không còn sức nữa.
Cảnh Nhiên, cảm ơn chàng.
Ánh mặt trời đã khuất sau núi, trời dần trở tối.
Một giọt nước mắt ấm nóng lăn trên gò má.
Cảnh Nhiên, ta muốn đi tìm a tỷ.
Kiếp này ta đã đạt được như ước nguyện, kiếp sau chúng ta lại đến viên mãn.
Chúng ta không phải đóa phù dung sớm nở tối tàn kia mà là ngọn đèn dầu mãi mãi trường minh.
Lý Cảnh Nhiên, ta yêu chàng.
— — — — —
Kiến Tuyên năm 37, Chiêu Đức hoàng hậu qua đời, hưởng dương 58 tuổi.
Nàng được đưa vào lăng, trăm năm sau cùng hoàng đế hợp táng lăng tẩm.
Hoàng đế bi thương, bãi triều chín ngày.
Mọi người khắp nơi mặc đồ trắng, quốc tang ba năm.
Kiến Tuyên năm 38, hoàng đế nhớ nhung hoàng hậu đến sinh bệnh, bệnh tật quấn thân rồi băng hà.
Ngôi vị truyền cho nhi tử của Chiêu Đức hoàng hậu - Lý Tích.
Từ đó, một đời minh quân và một đời hiền hậu khép lại.
Nhưng câu chuyện này như một đoạn giai thoại thiên cổ, được người đời tán dương cho mãi về sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]