14.
Một cơn bạo bệnh, bệnh lớn bệnh nhỏ xen kẽ, nối tiếp nhau không ngừng.
Đến lúc ta hoàn toàn bình phục đã là hơn một năm sau.
Lý Mịch trong một năm qua luôn lo lắng cho ta, người cũng gầy đi không ít.
Ta ôm chàng, nhẹ giọng nói.
“Thiếp không sao, chàng đừng lo mà.”
Lý Mịch đau lòng nhìn ta, nhẹ nhàng ôm ta vào trong lòng.
“A Tú, nàng vẫn còn có ta.”
Ta cười.
“Ừ, thiếp còn có chàng.”
Có lẽ thật sự vì thẹn với lòng, hoàng đế một năm này cũng liên tục bị bệnh.
Sức khoẻ của ông ngày ngày sa sút, đôi khi còn phải nhờ Lý Mịch giúp xem tấu chương.
Thậm chí trong buổi đi săn mùa xuân, ông còn nhường vị trí của mình cho Lý Mịch.
Lý Mịch dần dần trở thành ứng cử viên cạnh tranh mạnh mẽ cho vị trí thái tử.
Vị vương gia nhàn hạ ngày xưa và vị vương phi lười biếng cũng đã trở nên bận rộn.
Số lượng khách đến Yến Vương phủ cũng tăng lên đáng kể.
“A Tú, đừng làm mấy chuyện nặng nọc này nữa, sức khỏe quan trọng hơn.”
Lý Mịch luôn muốn giúp ta từ chối yêu cầu gặp mặt của các phu nhân.
“Được rồi được rồi, chàng yên tâm đi, vương phi nhà chàng cũng đâu phải ăn chay.”
Tôi ngồi trên đùi và vòng tay ôm lấy cổ chàng.
Ánh trăng sáng kia vẫn cứ treo lơ lửng trên bầu trời đêm.
Ta nhìn kỹ chàng ấy.
“Cảnh Nhiên, chàng nói xem, vị trí kia chàng có muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-tuoi-dep/3317134/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.