8
Về tới Vương phủ, hồn vía ta cứ như ở trên mây, Lý Mịch hỏi ta bị làm sao nhưng ta cũng chẳng nói ra được.
Tranh đấu đoạt quyền như thế này, hở tí là mất đầu như chơi.
“Không sao, yên tâm đi.”
Chàng thấy ta không muốn nói cũng không ép, chỉ nói một câu: “Gặp phải bất cứ chuyện gì cứ nói với ta, dù có thể ta không giúp nàng giải quyết được hết, nhưng ít nhiều cũng sẽ giúp được cho nàng.”
Ta gật đầu.
Đêm khuya, Lý Mịch say giấc nồng bên cạnh ta.
Ánh trăng ngoài cửa sổ như tràn tới, rải rác từng vệt trong phòng.
Cây đào trước đình viện vẫn vươn cành xòe nhánh như trước, cả cây trổ hoa màu phấn hồng.
Ánh trăng như đã dát bạc lên những bông hoa đào, tỏa sáng tuyệt đẹp.
Ta lặng lẽ ngồi dậy nhìn vầng trăng sáng qua bao năm vẫn không thay đổi.
Trước khi gả đi, ta cũng từng như vậy, ngồi tựa trên giường ngây người ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Có lúc nhớ a nương, có lúc nhớ a tỷ, bầu bạn với ánh sao và trăng sáng, nghĩ tới nghĩ lui xíu là ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngẩn ngơ, thời gian dường như chồng chéo lên nhau, ta lại như đã quay về ngày tháng không ai ngó ngàng tới.
A tỷ, Cảnh Nhiên, không biết kiếp trước ta đã tích được bao nhiêu đức mới đổi được kiếp này gặp gỡ hai người cơ chứ.
Ta quay lại nhìn Lý Mịch đang ngủ ngon lành, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-tuoi-dep/3317130/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.