Sư Diệc Quang kinh ngạc nhìn anh, bối rối hỏi: “Cậu nói gì vậy?” 
Đỗ Nhược Ngu nuốt khan, hắng giọng lần nữa rồi nói: “Anh có nuôi thú cưng lớn nào không? Nghe nói người giàu nuôi những con thú hung dữ như vậy làm thú cưng.” Anh giãy giụa một lúc rồi nói: “Ví dụ như một con hổ Bengal, một con báo Ấn Độ hay một con sư tử Barbary linh tinh.” 
Đỗ Nhược Ngu nói dối em gái mình, loại lông đó tuyệt đối không do động vật nhỏ lưu lại, nhất định là bởi bởi động vật lớn. 
Sư Diệc Quang mở to mắt nhìn anh, vừa sốc vừa hoang mang. 
Một lúc sau, Sư Diệc Quang cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi bật cười. 
Đỗ Nhược Ngu theo Sư Diệc Quang ba năm, rất ít khi thấy Sư Diệc Quang cười, nếu không cũng chỉ nhếch miệng nhợt nhạt, tổng tài luôn phải cao ngạo lãnh đạm, nhiều nhất thì ngạo kiều một chút, nhưng phải khắc chế. 
Đỗ Nhược Ngu lần đầu tiên thấy anh ta cười thoải mái đến như vậy. 
“Ha ha ha……” Sư Diệc Quang cười không dừng được. 
Đỗ Nhược Ngu nhìn anh ta, nghĩ thầm buồn cười đến vậy sao? 
Nhưng trừ việc nuôi thú cưng thì mấy thứ không hợp lý đó, anh không thể tìm ra đáp án nào khác. 
Sư Diệc Quang cười lớn, cười mà cầm lòng không đậu, lại vươn tay kéo Đỗ Nhược Ngu vào trong lòng ngực, ôm chặt, sau đó lại hung hăng xoa xoa tóc anh. 
“Cậu thật là ngốc đến đáng yêu, Tiểu Ngu.” Sư Diệc Quang nói. 
Đỗ Nhược Ngu mấy ngày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-sau-khi-ket-hon-cua-tong-tai-meo-lon/2750628/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.