Chiếc nhẫn hình sóng lúc này trông cực kì lấp lánh, đôi mắt của Sư Diệc Quang bị ánh bạc lóa mắt, đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. 
Anh ta quay đầu nhìn Vương Dần Nhất, Vương Dần Nhất còn vẻ mặt tự hào. 
Tự hào vì bị đá có ích gì, quả thực không hiểu được mạch não đồ ngốc ấu trĩ. 
Nhưng Sư Diệc Quang vẫn lửa giận ngập trời, lúc anh ta không biết Đỗ Nhược Ngu sao có thể thông đồng với Vương Dần Nhất rồi? Lại còn thân quen như thế! 
Còn có, vết cắn của hổ con trên chân anh ta rất đau, không ai để ý sao? Anh ta không thể làm gì được hổ con, chỉ có thể giả vờ không quan tâm, nhưng hổ ở tuổi này đã có răng dài rồi, cắn thật như thế sao còn có thể giả vờ nhẹ nhàng được? 
Cho nên Sư tổng vẫn rất tức giận, cực kì tức giận. 
Sư Diệc Quang lại rống qua Vương Dần Nhất, nói: “Ai cho anh tiếp cận cậu ấy? Tại sao anh biến thành nguyên hình? Anh có phải đang cố chiếm thiện cảm không hả?” 
Vương Dần Nhất đơn giản cho rằng sư tử điên rồi cũng không thèm quan tâm, trực tiếp đi tới, sư tử lại gầm lên: “Anh định làm gì?” 
Cố ý muốn so giọng ai to hơn hả? Vương Dần Nhất cũng rống lên: “Tôi lấy con về!” 
Vương Dần Nhất đi đến trước mặt Sư Diệc Quang, cúi đầu nhẹ nhàng cắn cổ hổ nhỏ, để nhóc mở miệng. 
Vương Anh Chiêu cuối cùng cũng nhả răng ra, bị ba ba ngậm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-sau-khi-ket-hon-cua-tong-tai-meo-lon/2750578/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.