Đỗ Nhược Ngu vừa nói những lời này, Sư Diệc Quang lại tạc mao, nói: "Cậu có ý gì?"
Đỗ Nhược Ngu vô tội chỉ chỉ nơi đó, nói: "Chính là ý này."
Tai Sư Diệc Quang hơi đỏ lên, nói: "Sao cậu trực tiếp như vậy? Tôi không cần cậu giúp đỡ. Đi ngủ đi."
Anh có thể ngủ như thế này được không?
Bản thân Đỗ Nhược Ngu cũng cảm thấy có chút khó chịu, đỏ mặt nói: "Nói ra những lời như vậy thật xấu hổ." Anh suy nghĩ một chút rồi bắt đầu chậm rãi bò xuống giường.
"Lại định làm gì?" Sư Diệc Quang nhìn chằm chằm anh.
Đỗ Nhược Ngu lắp bắp nói: "Đến phòng tắm..."
Kẻ ngốc cũng có thể đoán ra anh đến phòng tắm muốn làm gì, Sư Diệc Quang nhếch khóe miệng, vỗ vỗ giường nói: "Trở về nằm đi."
"Sư tổng......"
Sư Diệc Quang tiếp tục trừng mắt nhìn anh: "Đây là mệnh lệnh."
Đỗ Nhược Ngu xấu hổ bò trở lại, nằm nghiêng, quay lưng về phía Sư Diệc Quang.
Kết quả, tổng giám đốc cũng nằm dựa vào anh, dùng bàn tay to lớn ép lưng Đỗ Nhược Ngu vào ngực anh ta.
...Mọi nơi đều gần nhau nên cảm giác quá rõ ràng.
Sư Diệc Quang bắt đầu hành động mà không nói một lời.
Đỗ Nhược Ngu "Oa" một tiếng.
Là anh muốn giúp tổng giám đốc, kết quả hiện tại ngược lại biến thành tổng giám đốc giúp anh.
"Không cho kêu."
Đỗ Nhược Ngu ngậm miệng.
Cảm giác được người mình thích giúp đỡ thật sự rất khó tả, anh vừa ngượng ngùng vừa phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-sau-khi-ket-hon-cua-tong-tai-meo-lon/2750576/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.