Đỗ Nhược Ngu vừa nói những lời này, Sư Diệc Quang lại tạc mao, nói: "Cậu có ý gì?"
Đỗ Nhược Ngu vô tội chỉ chỉ nơi đó, nói: "Chính là ý này."
Tai Sư Diệc Quang hơi đỏ lên, nói: "Sao cậu trực tiếp như vậy? Tôi không cần cậu giúp đỡ. Đi ngủ đi."
Anh có thể ngủ như thế này được không?
Bản thân Đỗ Nhược Ngu cũng cảm thấy có chút khó chịu, đỏ mặt nói: "Nói ra những lời như vậy thật xấu hổ." Anh suy nghĩ một chút rồi bắt đầu chậm rãi bò xuống giường.
"Lại định làm gì?" Sư Diệc Quang nhìn chằm chằm anh.
Đỗ Nhược Ngu lắp bắp nói: "Đến phòng tắm..."
Kẻ ngốc cũng có thể đoán ra anh đến phòng tắm muốn làm gì, Sư Diệc Quang nhếch khóe miệng, vỗ vỗ giường nói: "Trở về nằm đi."
"Sư tổng......"
Sư Diệc Quang tiếp tục trừng mắt nhìn anh: "Đây là mệnh lệnh."
Đỗ Nhược Ngu xấu hổ bò trở lại, nằm nghiêng, quay lưng về phía Sư Diệc Quang.
Kết quả, tổng giám đốc cũng nằm dựa vào anh, dùng bàn tay to lớn ép lưng Đỗ Nhược Ngu vào ngực anh ta.
...Mọi nơi đều gần nhau nên cảm giác quá rõ ràng.
Sư Diệc Quang bắt đầu hành động mà không nói một lời.
Đỗ Nhược Ngu "Oa" một tiếng.
Là anh muốn giúp tổng giám đốc, kết quả hiện tại ngược lại biến thành tổng giám đốc giúp anh.
"Không cho kêu."
Đỗ Nhược Ngu ngậm miệng.
Cảm giác được người mình thích giúp đỡ thật sự rất khó tả, anh vừa ngượng ngùng vừa phấn khích.
Đỗ Nhược Ngu cắn môi nói: "Tôi cũng giúp..."
Anh còn chưa nói xong đã bị Sư Diệc Quang cắt ngang: "Đây là đi mua tạp hóa mà cậu còn trả giá tới lui hả? Không được phép giúp tôi."
Tổng giám đốc còn biết mua tạp hóa?
Đỗ Nhược Ngu nằm nghiêng trên giường, cắn môi trước, sau đó cắn ngón tay, cuối cùng cắn gối mới cảm thấy thoải mái. Giúp một lần xong Sư Diệc Quang vùi đầu vào cổ anh, thở dốc.
Đỗ Nhược Ngu bây giờ trở nên táo bạo hơn rồi, đôi khi không vâng lời tổng giám đốc, anh xoay người qua, mặt dán mặt cùng Sư Diệc Quang.
Ánh mắt Sư Diệc Quang né tránh một chút, sau đó nhìn anh thật sâu.
Như vậy càng ngượng ngùng......
Đỗ Nhược Ngu đưa tay giúp đỡ.
"Tôi đã bảo cậu đừng giúp tôi." Sư Diệc Quang vẫn kiêu ngạo, nhưng thân thể lại muốn được giúp đỡ.
Hai người đối mặt nhau, hai mắt nhìn nhau, mặt đều rất đỏ.
Đỗ Nhược Ngu nghĩ, hóa ra sau khi sư tử biến thành người, nơi đó...... Cũng không có gì bất đồng.
Chỉ là Sư Diệc Quang không hổ là hình chữ mộc, nặng trĩu.
:) ai còn nhớ chữ mộc không ạ
Đỗ Nhược Ngu phát hiện điểm này, vui mừng không thể giải thích được...
Thật sự là vô vọng.
Sau khi cả hai phát tiết xong, trong phòng chỉ còn tiếng thở hổn hển và bầu không khí kỳ lạ.
Sư Diệc Quang nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu kéo chăn bông lên che đầu, trong nháy mắt rơi vào thời gian hiền triết.
Bởi vì hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, anh đột nhiên nói ra cái gì đó táo bạo, bây giờ nghĩ lại thật muốn đập giường, sau này sao có thể ngủ với tổng giám đốc được? Đi ngủ chắc chắn sẽ nghĩ tới chuyện đó mỗi ngày...
Đàn ông bốc đồng quả nhiên không nghĩ bằng đầu, bản thân anh cũng không tránh khỏi điều này.
Ngay lúc Đỗ Nhược Ngu còn đang suy nghĩ lung tung, Sư Diệc Quang đột nhiên nói: "Đi tắm đi."
Thế là hai người rời khỏi giường từng người đi vào phòng tắm.
Thật tốt khi có một ngôi nhà lớn với nhiều phòng tắm.
Tắm xong, Đỗ Nhược Ngu lại nằm trên giường, vẫn có chút dư vị choáng váng, Sư Diệc Quang cũng nằm xuống, sau đó ôm anh vào lòng.
Sư Diệc Quang xoa đầu Đỗ Nhược Ngu, ở trên đầu anh nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Đỗ Nhược Ngu vốn tưởng rằng có thể cả đêm không ngủ được, nhưng lời chúc ngủ ngon của tổng giám đốc quá nhẹ nhàng, xua tan mọi xấu hổ và lo lắng, Đỗ Nhược Ngu áp mặt vào ngực anh ta, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm không mộng.
Sáng hôm sau, Đỗ Nhược Ngu tự nhiên tỉnh dậy, nhai chăn nghĩ nghĩ, mới phát hiện Sư Diệc Quang không còn ở trong ngực mình như thường lệ, anh quay người lại, giật mình.
Sao tổng giám đốc lại biến thân lần nữa?
Con sư tử lớn đang nằm cạnh anh, nhắm mắt ngủ.
Chỉ là sư tử nhăn mũi ngủ không yên.
Trước kia muốn anh ta biến thân, Sư Diệc Quang nói cái gì cũng không chịu, hiện tại thỉnh thoảng lại biến thân.
Thậm chí tối hôm qua mới vừa biến buổi sáng lại thành sư tử.
Đỗ Nhược Ngu nhìn thời gian, đẩy đầu sư tử, nói: "Sư tổng, nên dậy rồi."
Sư Diệc Quang cho dù biến thành sư tử cũng quen ngủ nướng, Đỗ Nhược Ngu hôm nay cũng dậy muộn một chút, đẩy con sư tử một cách tuyệt vọng.
Sư Diệc Quang cuối cùng cũng bị anh đánh thức, anh ta nhắm mắt lại, há miệng ngáp một cái, nhảy xuống giường lảo đảo đi về phía phòng thay đồ, cái đuôi đung đưa sau lưng.
Đỗ Nhược Ngu lo lắng anh ta không thể biến lại, nếu không hôm nay không thể đến công ty được.
Đang nghĩ tới đây, anh đột nhiên phát hiện trên tay mình có mấy sợi lông tơ, vừa rồi đẩy đầu Sư Diệc Quang dính lên.
Ban đầu có vài sợi lông trên đó thì không sao, nhưng lần này thì hơi nhiều.
Anh nhìn xuống và thấy rất nhiều lông rụng ở nơi sư tử nằm.
Đỗ Nhược Ngu không khỏi nhớ tới lúc anh không biết, đã từng thấy trên ban công nhiều sợi lông như vậy, giống như đang đóng phim kinh dị.
Đỗ Nhược Ngu lo lắng sốt ruột lau sạch giường, cuối cùng lại nhặt được một nắm trên giường, đang là mùa đông, theo lý mà nói thì là thời điểm động vật mọc lông để giữ ấm, tại sao tổng giám đốc vẫn còn rụng lông?
Đỗ Nhược Ngu nghĩ nghĩ, không biết tổng giám đốc có ăn hạt vừng đen không, lần sau sẽ cho anh ta bổ sung.
Kết quả Sư Diệc Quang đã biến trở về hình người an toàn trước lúc đi làm, hai người đều không nhắc lại chuyện Vương Dần Nhất, Đỗ Nhược Ngu cảm thấy sự việc đến lúc này đã kết thúc.
Hôm nay tâm tình anh không tệ lắm, đi đường như có gió, chắc là vì kiêu ngạo đến mức không nhìn thấy cánh cửa kính đóng kín trước mặt mà đụng phải.
Thế là thư ký Đỗ coi cửa kính thành không khí, đập vào đến mức trán đỏ bừng, chuyện này hôm nay trở thành trò cười trong văn phòng.
Nơi này thường mở cửa nhưng ai ngờ sẽ có người đóng cửa lại để giữ ấm vào mùa đông chứ?
Hàn Dung ôm tài liệu đi tìm Sư Diệc Quang còn nhắc tới chuyện này.
"Thư kí Đỗ hôm nay có gặp được chuyện gì tốt không? Cậu ấy vui vẻ bước tới, căn bản không thấy cửa thủy tinh nào cả, vừa đáng thương vừa buồn cười."
Hàn Dung vừa bước vào đặt tài liệu lên bàn của Sư Diệc Quang đã bị anh họ tổng giám đốc dọa sợ.
Sư Diệc Quang một tay chống cằm, ánh mắt ngơ ngác nhìn về nơi nào đó.
Hàn Dung chưa bao giờ thấy anh ta hành động nữ tính như vậy, cô thực sự rất kinh hãi.
Nghĩ kỹ lại, Đỗ Nhược Ngu và Sư Diệc Quang đều không ổn, giữa bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Hàn Dung thò lại gần ngửi ngửi, Sư Diệc Quang lập tức phản ứng, buông tay xuống, cau mày hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
Trợ lý Hàn bây giờ nên gọi là giám đốc Hàn, nhếch môi đỏ mọng, mỉm cười nói: "Rõ ràng là mùa đông nhưng lại có mùi như mùa xuân."
Sư Diệc Quang lạnh lùng liếc nhìn cô.
Hàn Dung cảm thấy Sư Diệc Quang thế này vẫn quen hơn, trong lòng không khỏi buồn bực, người trong công ty này có lẽ đã được đào tạo thành mấy tên M, tổng giám đốc nhất định phải lạnh lùng lãnh khốc mới yên tâm.
"Thành thật mà nói, hiếm khi thấy thư ký Đỗ mơ hồ như vậy." Cô cười xấu xa hỏi: "Hôm qua cậu đã làm gì rồi?"
Sư Diệc Quang vẻ mặt bình tĩnh, không để ý tới câu hỏi của Hàn Dung mà đột nhiên hỏi một câu không thể giải thích được: "Kết hôn rốt cuộc là cái gì?"
Hàn Dung không ngờ anh lại đột nhiên nói ra lời như vậy, cô sửng sốt nói: "Cậu là người đã kết hôn, còn tôi chưa từng kết hôn, làm sao tôi biết được?" Cô suy nghĩ một chút rồi nói. "Còn tùy tình huống, có chuyện gì vậy? Tôi vẫn tưởng có chuyện tốt xảy ra, nhưng hóa ra lại cãi nhau với thư ký Đỗ à? Hai người bắt đầu nghi ngờ chuyện kết hôn."
Cô nhìn Sư Diệc Quang đầy thông cảm và nói: "Không sao đâu. Mối quan hệ của cậu và thư ký Đỗ tốt như vậy, nếu có vấn đề gì thì chỉ cần nói chuyện là có thể giải quyết được. Cuộc hôn nhân hời hợt của mẹ tôi chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài còn kéo dài cho đến bây giờ."
Sư Diệc Quang kỳ quái nhìn Hàn Dung rồi hỏi: "Tôi và Tiểu Ngu nhìn như có tình cảm rất tốt sao?"
Hàn Dung trợn mắt: "Thật nhàm chán, cậu cho rằng việc chúng tôi ngày ngày trong nhóm la hét ăn cẩu lương là một trò đùa à?"
Sư Diệc Quang đột nhiên nhận ra điều gì đó trên mặt mình, sau đó gật đầu: "Tôi thực sự nghĩ đó là một trò đùa." Nói xong, anh lấy lại bình tĩnh nói thêm: "Còn mấy câu vừa rồi tôi sẽ kể với dì lúc ăn tết."
Hàn Dung tự nhiên hiểu được là câu nào, bất mãn nói: "Cậu hỏi tôi trước mà."
Cuối cùng, cô trở nên nghiêm túc kết thúc chủ đề: "Chúng ta bắt tay vào công việc thôi."
Hàn Dung chỉ vào đống tài liệu nói: "Đây là một ít số liệu của chúng ta. Công ty gần đây phát đạt thật sự rất tốt. Từ khi tin tức hợp tác với Vương gia lan truyền, những dự án khác đều có lợi."
Khi Sư Diệc Quang Quang tưởng tượng đến Vương Dần Nhất, khóe miệng anh nhếch xuống mấy độ.
Hàn Dung kỳ quái nói: "Đây là tin tức tốt, sao cậu không vui?"
"Không có gì, cô tiếp tục nói."
"Dù sao tình hình hiện tại cũng khá tốt, trong ngành cũng rất lạc quan với dự án này. Đúng như tóc húi cua nói......" Hàn Dung dừng một chút, cảm thấy không kêu nick name trong công việc cho thỏa đáng, liền sửa miệng, "Tựa như ông chủ Tống nói, bộ phim diễn ra không mấy suôn sẻ."
Sư Diệc Quang trầm ngâm một lát rồi nói: "Nói cụ thể hơn đi."
"Chính là bị một ít việc nhỏ vướng tay chân, lỗi thiết bị, thiếu nhân sự, thất lạc hồ sơ, v.v. Mọi người đều sợ dự án sẽ không đóng máy đúng thời gian dự kiến."
Hàn Dung thật cẩn thận nhìn tổng giám đốc, hỏi: "Sư tổng, ngài thấy thế nào?"
Sư Diệc Quang nhìn cô một cái rồi nói: "Có người muốn làm chậm tiến độ quay phim."
Hàn Dung gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."
"Việc này rất bình thường. Luôn có những người ghen tị, bày tỏ sự ghen tị bằng cách tiểu đánh tiểu nháo."
"E rằng lần này sẽ không chỉ là tiểu đánh tiểu nháo đâu." Hàn Dung hơi sầu lo, "Lần này hợp tác cùng Vương gia, xem như phá lệ lần đầu, sư tử cùng lão hổ ở chung nhà, các con vật đều nổ mạnh, xem như vạn chúng chú mục đi, cho nên tôi nghĩ những kẻ gây rối cũng có thể là những người trong giới."
Sư Diệc Quang hiểu ý cô, có thể là một trong những loài động vật nhìn bọn họ không vừa mắt.
Nhưng trong giới này, chỉ có một số ít người dám thách thức sư tử và hổ.
Hàn Dung hơi nhíu mày, hỏi: "Vậy có thể là ai...?"
Sư Diệc Quang không trả lời.
"Nếu là ai kia thì phiền toái." Hàn Dung trầm ngâm suy nghĩ.
"Vẫn chưa có bằng chứng." Sư Diệc Quang nói: "Cứ muốn làm gì thì làm, đừng để bị ảnh hưởng bởi những chuyện không cần thiết."
Hàn Dung đồng ý, sau đó cô nói thêm: "Nhưng tôi vẫn muốn đến thăm ban, lấy tên cá nhân."
Cô nói có chút nhiệt tình, đôi mắt còn sáng lên.
"Sư tổng cậu muốn đi không? Coi như tụ hội nhóm, đi thăm Bùi Miêu Miêu." Hàn Dung đột nhiên thoát khỏi chế độ làm việc, mời Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang giật giật khóe miệng, đây không phải là học sinh tiểu học đi chơi ngoại thành, anh lạnh lùng từ chối: "Tôi không đi, tôi không có hứng thú, mấy cậu muốn đi thì đi."
Nhưng lúc đó anh ta quên mất Đỗ Nhược Ngu cũng là người được gọi là bạn cùng nhóm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]