Chương trước
Chương sau
Bầu không khí trầm lắng.

Một kết quả không bất ngờ và đã nằm trong dự đoán từ trước mới thật tàn nhẫn, dường như không để lại một chút hi vọng gì.

Nhan Vận Lam nói: “Chuyện thường mà thôi, con đừng nản lòng.”

Một câu an ủi hoàn toàn vô dụng.

Sắc mặt Hi Dương không hiện vẻ gì, chỉ bình tĩnh nhìn cậu, không nói gì. Hạng Ngọc Loan trầm mặc, không nhìn ra hắn có thất vọng không, nhưng kết quả này khẳng định không phải kỳ vọng của hắn.

“Hầy, phiền thế nhỉ, không phải là yêu đương thôi sao?” Lý Huyền Tĩnh lớn tiếng than thở. “Lẽ nào giờ tôi muốn cùng nhóc con Nhan Trăn yêu đương còn phải dắt nó đi tìm Nguyệt lão hỏi xem có thể thắt tơ duyên không hả? Cổ hủ dữ vậy? Dù gì rồi chả chung giường thôi, cần tơ hồng làm khỉ gì? Làm đồ chơi tình thú trên giường à?”

Nguyên Hoa: “…”

Nhan Trăn: “…”

Nhan Vận Lam: “…”

Hạng Ngọc Loan: “…”

Hi Dương: “? ? ?”

Thô nhưng thật, đánh tỉnh người trong mộng. Nhan Vận Lam nói: “Đúng vậy, hai người còn muốn nối tơ gì nữa? Thích hợp lại thì hợp, không thì dẹp đi.”

Sự tình đột nhiên đi lệch quỹ đạo, Hi Dương rất khó xử, cả khuôn mặt đều đỏ, len lén nhìn Hạng Ngọc Loan: “Vậy…”

“Xem hai người có nguyện ý không thôi.” Lý Huyền Tĩnh tiếp tục thuận nước dong thuyền. “Giờ đừng quan tâm đến năm trăm năm trước làm gì nữa, hai người đều muốn tái hợp, vậy thì tiếp xúc thử trước xem thế nào đã, nếu vẫn có nỗi niềm canh cánh trong lòng, thì miễn cưỡng làm gì, chia tay mỗi người một ngả là xong, thế nào?”

Nhan Trăn phụ họa theo: “Thầy Hạng thấy sao ạ?”

Hạng Ngọc Loan nói: “Ý của tôi đã rất rõ ràng.”

Ánh mắt mọi người bèn chuyển về phía Hi Dương.

“Có thể bắt đầu lại từ đầu, đương, đương nhiên là tốt nhất…”

Nhưng nếu người hại chết Tử Khiêm thực sự là y thì sao? Tơ hồng không nối, có thể là vì Tử Khiêm không tha thứ cho y.

Hạng Ngọc Loan tựa hồ đoán được suy nghĩ của y.

“Việc thành do người.”

Hi Dương cắn môi, cố kiềm chế để bản thân không rơi nước mắt.

“Ok xong, vấn đề đã được giải quyết, chúng ta mau làm bữa chúc mừng nào.” Nhan Vận Lam chào hàng. “Mọi người đừng coi mình là khách, muốn ăn gì cứ nói.”

Nhan Trăn nói: “Con muốn ăn…” mấy món Hi Dương làm thường ngày.

“Tôi muốn ăn xiên dê nướng.” Nhan Vận Lam không thèm để ý tới cậu.

Lý Huyền Tĩnh nói: “Ui, thịt dê ngon đấy, nhưng em muốn ăn thịt khác nữa cơ.”

“Ăn lẩu đi.”

Hạng Ngọc Loan không thích giao thiệp với người khác, bị cuốn vào đám người nhiệt tình có bệnh này liền thấy không thoải mái: “Tôi về trước.”

Hi Dương lập tức “A” một tiếng, dùng ánh mắt giữ hắn lại.

“Ôi dào, chúng ta là đồng nghiệp đó, đừng vô tình thế chứ.” Lý Huyền Tĩnh nói, “Sau này hai người thành đôi rồi, chúng ta chính là gia đình nhà vợ của anh đấy!”

Chỉ với một câu nói đã biến mình từ người theo đuổi thành gia đình nhà vợ rồi, đúng là không biết xấu hổ mà, Nhan Trăn không nghe vào, nhưng cũng khuyên nhủ: “Thầy Hạng ở lại ăn bữa cơm rồi hãy đi, Hi Dương nấu cơm ngon lắm.”

Lúc mọi người quây quần bên nồi lẩu, Nhan Trăn không nhịn được nói: “Dự báo thời tiết báo hôm nay tăng mười độ.”

“Thì sao?” Nhan Vận Lam kẹp một đống thịt bò bỏ vào nồi, còn dặn Lý Huyền Tĩnh nhúng hoàng hầu vào.



*Hoàng hầu (黄喉) là một món ăn trong lẩu Trùng Khánh, là động mạch chủ hoặc ống tim của các vật nuôi.

Nhan Trăn nói: “Trời nóng vậy mà còn ăn lẩu?”

“Ăn lẩu lúc trời nóng nhất là ngon nhất, giải phóng bản thân, đổ mồ hôi cho thoải mái.” Lý Huyền Tĩnh nói, “Hơn nữa nhất định nước dùng phải đủ đỏ, sa tế phải đủ cay… chị Nhan, đừng có rình trộm tôm của em.”

Nguyên Hoa có chút cảm động: “Đã lâu rồi cháu không được ăn lẩu…”

Hi Dương và Hạng Ngọc Loan ngồi cạnh nhau, y không ăn cay được cũng không muốn dính hơi cay vào người, nhưng rất muốn gắp đồ ăn cho Hạng Ngọc Loan.

Đây dường như là thói quen trước kia, chỉ là mấy trăm năm chưa làm, nên cử chỉ hành động có chút loay hoay.

Hạng Ngọc Loan nói: “Không cần gắp.”

Hi Dương lập tức dừng đũa.

“Cậu không cần cẩn thận như vậy.” Hạng Ngọc Loan hiếm khi săn sóc người khác, “Mấy chuyện kiếp trước tôi đều không nhớ được nữa, nên cậu cũng không cần để trong lòng.”

Hi Dương khẽ cười, nhưng y hơi cúi đầu nên nụ cười này không được rõ ràng. Nghe Tử Khiêm nói vậy, khúc mắc được bỏ phần nào, trong lòng y có chút vui vẻ.

Lại tới nữa rồi, loại cảm xúc xa lạ này.

Thấy y cười, trong lồng ngực Hạng Ngọc Loan bỗng sinh ra cảm giác lạ lẫm, tựa hồ đang cộng hưởng với sự vui vẻ của y.

Chính loại ràng buộc này đã khiến hắn lựa chọn trở lại tìm Hi Dương.

Cũng vì lẽ đó mà hắn tin bọn họ có quan hệ ở kiếp trước, e rằng một phách đã mất của hắn kia đã hoà vào từng nhịp thở của Hi Dương.

Những người còn lại trên bàn tự động loại bỏ khung cảnh tình tứ bên này, cảm thấy hứng thú với chuyện tình của Nhan Trăn và Nguyên Hoa hơn nhiều, Lý Huyền Tĩnh nói: “Woa, hoá ra sao Hồng Loan còn nhỏ hơn Nhan Trăn nhà ta à?”

“Thế rốt cuộc sao lại gọi cháu là sao Hồng Loan thế?” Nguyên Hoa mờ mờ mịt mịt.

“Thì vẫn chưa biết tên cậu mà.” Lý Huyền Tĩnh giải thích một lượt cho hắn, thở dài nói, “Ôi, nếu cậu không đúng lúc xuất hiện, có khi tôi…”

Nhan Trăn khinh bỉ nói: “Đừng nói bậy, con không hứng thú với chú đâu, Lý đạo trưởng.”

Lý Huyền Tĩnh cả kinh: “Trời ơi, phương thức từ chối của con và Hạng đạo trưởng năm đó giống nhau như đúc!”

Hạng Ngọc Loan: “…”

Hắn lười nhịn, trực tiếp đứng dậy. “Lý đạo trưởng.” Thanh âm lạnh xuống, nếu đối diện là một tên yêu quái thì đã bị hắn tiễn xuống âm ti từ lâu rồi. “Nếu cậu một lòng muốn đánh, vậy chúng ta mau phân thắng bại đi.”

“Ồ?” Lý Huyền Tĩnh cười hề hề, “Tôi có nghe lầm không đây? Hạng đạo trưởng, bàn việc công thì tôi là cấp trên của anh đó.”

“Đúng lúc.” Hạng Ngọc Loan dâng lên sát khí. “Giết cậu rồi chiếm lấy vị trí của cậu, vẹn cả đôi đường.”

Lý Huyền Tĩnh: “…”

Vì để tránh thảm hoạ, tiểu đội ăn lẩu lập tức giải tán, Hạng Ngọc Loan có thể thoát thân, bèn cáo từ.

Hi Dương tiễn hắn tới cửa, Hạng Ngọc Loan nói: “Cậu không đi cùng sao?”

Hi Dương: “A?”

Y hơi hốt hoảng, chân không biết nên đặt đâu.

Hi Dương đương nhiên muốn đi cùng hắn, nhưng y nghĩ trước đó phải cáo biệt mẹ con Nhan gia thật tốt mới được.

Hạng Ngọc Loan suy nghĩ một chút, lại nói: “Thôi, cũng không cần thiết lắm.”

Nhưng lúc hắn sắp đi, Hi Dương bỗng kéo góc áo hắn. Hạng Ngọc Loan quay đầu lại, thấy biểu cảm trên mặt Hi Dương, hiểu rằng y không muốn nhìn mình cứ đi như vậy.

“Đưa ta theo đi.”

Mới nãy hình ảnh quay lưng của Hạng Ngọc Loan bỗng trùng lặp với thân ảnh rời đi năm đó của Tử Khiêm, Hi Dương thực sự không muốn chịu đựng loại khổ sở khi phải nhìn hắn rời đi lần nữa. “Đừng lại bỏ ta lại.”

Hạng Ngọc Loan và Hi Dương đi rồi, trong nhà liền trống vắng hẳn khiến lòng người cô quạnh.



Chỉ có Lý Huyền Tĩnh nằm trên sô pha, vô cùng thoải mái: “Tôi không đánh nhau với hắn không phải vì sợ hắn, mà sợ sẽ gây ảnh hưởng không tốt.”

Nguyên Hoa liếc mắt cũng thấy hắn đang mạnh miệng, nhịn xuống không nói gì, quay đầu hỏi Nhan Trăn chuyện đã xảy ra.

Nghe Nhan Trăn nói xong, Nguyên Hoa thở dài: “Ồ… Hoá ra là thế, một đôi người đáng thương.”

Hắn cũng hiểu tại sao trước đây Nhan Trăn lại cứ lo được lo mất, kỳ quái nói: “Em cũng dễ liên tưởng thật đấy, gặp chuyện gì cũng thấy mình sẽ giống vậy.”

“Đàn ông cặn bã đâu chả có.” Nhan Trăn nói, “Sao anh dám chắc chắn mình không phải một kẻ trong đó.”

“Đúng vậy… Ai chẳng có lúc gặp phải mấy thằng khốn nạn chứ.” Lý Huyền Tĩnh xa xăm xen vào.

Nhan Trăn hơi đồng tình nhìn về phía hắn: “Lý sư thúc cũng từng đụng phải sao?”

“Cái này thì chưa từng.” Lý Huyền Tĩnh chống đầu ưu nhã xỉa răng, “Nhưng với một ít người mà nói… chắc chú đây chính là một thằng khốn đó.”

Nhan Trăn: “…”

Cậu cảm thấy nên giới thiệu Lý sư thúc và Hồ Nhất Loát Nhi làm quen, với mạch não này thì hợp nhau phải biết.

Nhan Trăn bị tống đi rửa bát, Nhan Vận Lam thì ngồi gọt hoa quả cho mấy vị khách.

Lúc Nhan Trăn rửa bát xong đi ra, bọn họ đang tranh thủ thời gian bàn bạc kế hoạch.

“Không làm rõ chuyện lúc trước thì không cởi bỏ vướng bận của hai người họ được.” Lý Huyền Tĩnh đã ngồi dậy, “Thời gian tới bọn họ sớm chiều chung đụng, tâm ý sẽ rõ ràng, ngoại trừ…”

Nhan Trăn nghe được hai chữ ” ngoại trừ” liền biết lời sau đó nhất định chẳng phải lời tốt lành gì, đúng lúc chen miệng: “Không có trừ cộng gì hết, nhất định sẽ cởi được nút thắt trong lòng họ.”

“Còn về thỉnh thần.” Lý Huyền Tĩnh nói tiếp, “Cứ coi như thực sự thỉnh được Nhan lão gia, cũng không biết ông có còn vãng sinh nhãn không nữa.”

“Vãng sinh nhãn?” Nhan Trăn lặp lại một lần, “Còn có tên gọi cao cấp thế à?”

“Ầy, mọi người đều tùy tiện đặt một cái tên thôi, con có thể tự đặt cho năng lực của mình một cái tên thật kêu rồi đem ra doạ người ta cũng được.”

Nhan Trăn: “…”

“Nếu thực sự thất bại thì mọi người phải nghĩ kế khác thôi, đến lúc đó chú đây không giúp được gì nữa rồi.”

Hắn tới đây một chuyến, vốn đã có lòng, Nhan Trăn cũng không tiện phiền hắn mãi.

Nhan Vận Lam than thở: “Sau khi liên minh thành lập, phàm là yêu quái muốn quy thuận đều phải khai báo số lần độ kiếp, rồi thời gian các thứ. Nhưng mấy trăm năm trước Hi Dương không gặp phải thiên kiếp, trí nhớ của y cũng không trọn vẹn, muốn tính toán thời gian cũng khó khăn.”

“Vì sao lại nghĩ nhất định lần độ kiếp đó Hi Dương đã dùng linh phách của thầy Hạng?” Nhan Trăn nói, “Lúc đó yêu ma rất nhiều, cũng có thể có nguyên nhân khác mà.”

Nhan Vận Lam lắc đầu: “Hi Dương nói, y chưa bao giờ trải qua thiên kiếp, con thấy có khả năng này chắc?”

Dùng chân nghĩ cũng biết là không thể.

Từ xưa tới nay, vạn vật thế gian đều có thể dựa vào linh thức để tu luyện, gỗ đá chim muông đều có thể thành yêu, yêu tiếp tục tu luyện, có thể thành tiên. Nhưng có thể phi thăng, đương nhiên phải chịu sự hạn chế của thiên đạo, bắt buộc phải trải qua thiên kiếp.

Thoát thai hoán cốt, chính là đạo lý này.

Trên đời này rốt cuộc đã có ai thành tiên chưa, điều này không ai biết được, dù sao tuổi thọ của con người ngắn ngủi mấy chục năm, thời cổ còn có đạo sĩ sử dụng đan dược quá độ dẫn đến tự thiêu, chết lại càng sớm. Tuổi thọ của yêu hơn xa con người, họ cũng sẽ không già đi, có thể cũng sẽ không chết, có vốn để tu luyện, nhưng Nhan Trăn lướt diễn đàn liên minh biết được, ngay cả Ly Diễm đã hai ngàn tuổi cũng chưa có chút dấu hiệu sẽ thành Chân long, cậu hoài nghi phi thăng còn không tồn tại ấy chứ.

Tất cả mọi người đang cố gắng đột phá cực hạn của mình, muốn trở thành chúng sinh chi vương mà thôi.

Trở lại với thiên kiếp, tuổi thọ của yêu dài, lúc tu luyện tất nhiên sẽ gặp nhiều trở ngại hơn, gian nan nhất chính là thiên kiếp trăm năm một lần.

Không ít yêu quái chết bởi thiên kiếp, vậy nên mới xuất hiện loại yêu lấy hồn phách của nhân loại để chống chọi như Hạng Ngọc Loan và Lý Huyền Tĩnh từng thấy.

À, còn loại yêu như Hồ Nhất Loát Nhi nữa, may mắn qua khỏi nhưng phải ngủ say hơn trăm năm.

Đương nhiên cũng có thể sẽ có loại như Hi Dương.

“Khả năng lớn nhất chính là, năm đó Hi Dương không thể vượt qua thiên kiếp, Hạng Ngọc Loan dâng lên một phách để cứu Hi Dương, cuối cùng bản thân lại không qua khỏi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.