Chương trước
Chương sau
Tạm biệt Nguyên Hoa xong, Nhan Trăn trở về nhà, gõ cửa hồi lâu không thấy ai ra, đành phải lục tìm chìa khoá để mở.

“Mẹ?”

TV đang bật, Nhan Vận Lam ôm gối nằm trên sô pha ngủ say.

Sợ là cả tối qua đều ôm TV rồi. Nhan Trăn tắt đi, ngồi xuống cạnh bà, giũ chăn đắp cho bà để bà không bị cảm lạnh.

Cậu rất ít khi có cơ hội làm như vậy, nên rất quý trọng những hành động nhỏ thế này.

Nhan Vận Lam vùi nửa bên mặt vào gối ôm ngủ say sưa, rốt cuộc cũng khiến cậu cảm nhận được đây là một người phụ nữ đã từng trải qua tang thương mất mát, đôi mày khoé mắt đều lắng đọng mệt mỏi theo năm tháng.

Bà từ chức ở liên minh, có phải cũng bởi vì mệt mỏi không?

Chính vào lúc này, Lý Huyền Tĩnh vừa ngáp vừa xuyên tường bước vào, xoa xoa bả vai nhức mỏi: “Ôi… xuyên tường bê tông khó chịu dã man.”

Nhan Trăn: “…”

Lý Huyền Tĩnh: “Ấy, Trăn Trăn về rồi.”

“Xuỵt —— đạo trưởng nhỏ tiếng thôi, mẹ cháu đang ngủ.”

“Không sao đâu, chị ấy đã ngủ thì trời có rơi mưa dao cũng không tỉnh.” Lý Huyền Tĩnh nói, “Tôi đi ngủ bù đây, cháu ăn sáng chưa?”

“Rồi ạ.”

Lý Huyền Tĩnh thất vọng nói: “Ôi, vốn còn muốn cháu làm cơm sáng đó, cả tối hôm qua cũng để bụng đói rồi.”

Nhan Trăn: “… Cháu làm cho.”

“Được.” Lý Huyền Tĩnh chỉ chờ câu này, lảo đảo nằm phịch xuống một bên sô pha, nhanh chóng ngủ say như chết.

Liên minh có đám người như này, sao đến bây giờ vẫn chưa sụp? Nhan Trăn tự thấy mình chưa gặp được một ai bình thường cả.

Cậu không làm cơm ngon như Hi Dương, nhưng cũng biết làm, dù sao trước kia chỉ có mình cậu ở nhà, không tự nấu mà ăn thì sẽ chết đói mất.

Mới tách ra chưa tới hai tiếng, Nguyên Hoa đã gọi điện tới, nói ba hắn đưa mẹ kế về, trước đó còn bảo với hắn là kinh hỉ, ồ, là một người phụ nữ Anh quốc.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh bèn nói, con cũng tìm cho ba một nàng dâu bất ngờ, là một thanh niên Trung quốc.”

Nhan Trăn: “…”(EbookTruyen.Net)

“Sau đó?” Cậu thấy hắn quá manh động rồi, một chuyện tinh phong huyết vũ thế mà lại bị Nguyên Hoa nói ra hời hợt đến vậy.

“Sau đó ổng tức đến mức suýt cầm ghế phang anh, bị mẹ kế tương lai ngăn lại.”

“Bà ấy khuyên ba anh?”

“Không, bà ấy nói đây có gì ghê gớm đâu, ổng nên chúc phúc anh mới phải, bởi vì ở nước Anh, mười đôi tình nhân thì có bốn đôi gay rồi, hơn nữa mọi người đều rất hạnh phúc.”

Nhan Trăn: “…”

Cậu cảm thấy lời này chắc sẽ khiến ba Nguyên Hoa còn kích động hơn, muốn chia tay luôn người tình ngoại quốc này mất.

“Anh bỏ nhà đi bụi rồi, trong khoảng thời gian tới chắc không về được đâu, anh tới chỗ em nhé?”



Nhan Trăn nói địa chỉ cho hắn, Nguyên Hoa nói: “Anh nhớ rồi.”

Cậu vốn đã chuẩn bị tâm lý lúc Nguyên Hoa đến đây sẽ có thương thế gì gì đó, nhưng người trong cuộc lại nhẹ nhàng khoan khoái, còn rất vui vẻ rạng rỡ cơ.

“Anh còn cười.” Nhan Trăn nói, “Tự dưng lại nói cho ông ấy biết, gây phiền toái cho chính mình?”

“Không sao, ổng chả để tâm anh tìm ai đâu, chẳng qua là cảm thấy hương hoả Nguyên gia đứt đoạn rồi, nên mới tức giận thôi.”

Nhan Trăn: “… Được rồi.”

“Ba anh tư tưởng cổ hủ thế, tại sao mẹ kế kia… giờ coi là mẹ kế được chưa, bà ấy sao lại coi trọng ổng.”

Nguyên Hoa ngửi thấy mùi thơm trong nhà bếp, thuận miệng nói: “Ai biết được, có thể do ba anh, một lão giáo sư toán học bốn mươi rồi mà vẫn không bị hói?”

Nhan Trăn: “Một câu này của anh đồng thời bôi đen cả người học toán với người Anh luôn đó…”

Nguyên Hoa nói: “Anh đâu có ý đó, anh cũng theo toán học mà.”

Hai người cùng nấu chè hạt sen nấm tuyết cho Lý Huyền Tĩnh, hấp thêm mấy cái bánh bao ngọt nhân trứng sữa, Nguyên Hoa nói: “Hoá ra vì thế nên mới bắt anh học IELTS.”

Nhan Trăn chống cằm nhìn hắn ăn, đột nhiên cảm giác thấy kỳ quái: “Vậy ba mẹ anh rốt cuộc đã ly hôn hay chưa?”

“Vẫn đang ly thân thôi, nhưng nếu ổng với vị tiểu thư Anh quốc đó là chân ái, chắc chắn sẽ muốn ly hôn, mẹ anh hẳn lại giở chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ, nói ba anh là đồ không có lương tâm, rồi thì năm đó nhà mình thu lưu ổng một người học sinh nghèo làm sao làm sao đó…”

Trong giây lát, hình tượng Nhan Vận Lam trong lòng Nhan Trăn bỗng cao hẳn lên.

“Vậy mẹ anh vẫn thích ba anh sao?”

“Anh chịu, nhưng chắc chỉ là không cam lòng thôi, gia đình mẹ anh là nhà giàu mới nổi, năm cấp ba bà ấy nghỉ học, vẫn luôn làm một vị Đại tiểu thư bại gia, bây giờ đang cửa hàng hoa, trước đó bà đã mở năm cái rồi, cái này là cái lâu nhất, được hơn nửa năm, không biết lúc nào lại phá sản nữa.”

Nhan Trăn trong chốc lát tiếp nhận một lượng thông tin thật lớn, không biết nên bày tỏ khiếp sợ hay nên trầm mặc không nói, chỉ xác định được Nguyên Hoa chắc chắn cũng bị tổn thương, có thể trong lòng hắn lúc này vẫn ôm chút hi vọng mỏng manh rằng ba mẹ sẽ tái hợp một ngày nào đó, chứ không phải tách nhau ra, mỗi người có một gia đình mới, lúc đó hắn sẽ không có nhà để về nữa.

Cậu nắm chặt tay Nguyên Hoa, xoa nặn.

“Không sao, anh còn có em nè.”

Nguyên Hoa cười cười: “Ừm.”

Sau đó hắn đứng lên ôm Nhan Trăn vào lòng, nhẹ nhàng hôn một cái lên thái dương cậu.

Vốn bọn họ còn muốn hôn môi, nhưng Nhan Trăn sợ Nhan Vận Lam tỉnh rồi nhìn thấy, không cho hắn hôn: “Trong miệng anh toàn vị bánh bao thôi!”

“Tốt mà?” Nguyên Hoa liếm liếm môi, “Ngọt lắm đó.”

Động tác này quá câu dẫn, hợp vào hình ảnh Nhan Trăn đã từng tưởng tượng ra, cậu nỗ lực chống cự loại mê hoặc này, nghiêm túc nói: “Vậy thì chỉ hôn một cái thôi.”

Nguyên Hoa nắm cằm Nhan Trăn, đang muốn hôn xuống, lại nghe thấy âm thanh cười trộm ở đâu đó. Hai người lập tức tách ra, cả mặt Nhan Trăn đỏ bừng, cong người đập một cái lên bả vai Nguyên Hoa.

Lý Huyền Tĩnh: “Chị Nhan à, em đã bảo chị phải kiềm chế rồi mà, chị xem đi?”

Nhan Vận Lam hắng giọng: “Hai đứa có thể coi như chưa thấy bọn ta…”

Nhan Trăn: “Sao mà được chứ!”

Nhan Vận Lam nghe xong tình huống của Nguyên Hoa, hớn hở nói: “Con cứ ở đây đi, ở đến lúc khai giảng cũng không sao, nhưng cũng không thể kéo dài chuyện này được, xem lúc nào thích hợp tìm ba con giải quyết đi.”

“Ba con nếu cũng có lý như dì thì nào đến nông nỗi bây giờ chứ.” Nguyên Hoa cười nói.

“Ôi, cái miệng nhỏ này biết nói chuyện thế.” Nhan Vận Lam cười híp cả mắt, không ai không thích được nịnh, chỉ là có nịnh được đúng chỗ hay không thôi.



Trong bầu không khí vô cùng hoà hợp, Lý Huyền Tĩnh đang xem trò vui lúc này mới phản ứng được lại: “Chờ đã, bữa sáng của tôi?”

Trong nhà lại náo nhiệt lần nữa, Lý Huyền Tĩnh tiếp tục ngủ bù ở phòng khách, còn Nhan Vận Lam thì tập yoga.

Nguyên Hoa nhận được cuộc gọi từ mẹ mình, ra ngoài ban công tiếp, Nhan Trăn không yên tâm nhìn hắn, thấy cả quá trình gọi điện hắn đều nhăn mày, thỉnh thoảng lại gật đầu.

Mỗi nhà mỗi cảnh. Nhan Trăn cảm thấy mình còn may mắn chán, ít nhất bây giờ nhà mình không có phiền phức gì. Cậu rất biết ơn Nhan Vận Lam năm đó vô cùng quyết đoán, nếu không thì cũng không biết ngày nay sẽ thế nào nữa.

Điện thoại bàn reo vọng khắp nhà, Nhan Vận Lam đang tập động tác có độ khó cao, cao giọng gọi: “Trăn Trăn, có điện thoại!”

Nhan Trăn chạy tới nhận: “Xin chào? Hi Dương?”

“Trăn Trăn? Nãy tôi gọi cho cậu nhưng không ai nhận, tôi muốn tâm sự, cậu có rảnh không?”

“Có có.” Nhan Trăn nghĩ có thể Hạng Ngọc Loan đã thông suốt rồi, lập tức nói, “Anh qua đây à?”

“Ừm, tôi sẽ qua, nói trong điện thoại trước đi.” Hi Dương nói, “Hôm qua khi cùng Ngọc Loan nói chuyện, tôi mới biết anh ấy đang lo lắng cái gì…”

Ánh mặt trời từng chút chìm xuống, chân trời chuyển dần qua màu xanh tím. Hạng Ngọc Loan thay y lau nước mắt, nói: “Có lúc tôi đã nghĩ.”

“Cái gì?” Hi Dương vẫn giữ nguyên tư thế ngước đầu, như đang toàn tâm toàn ý thần phục.

“Người em thích, rốt cuộc là ‘Tử Khiêm’, hay là tôi, ‘Hạng Ngọc Loan’.”

Hi Dương không hiểu hỏi: “Hai người là một mà?”

“Đúng vậy, nhưng lại có chỗ khác biệt.” Hạng Ngọc Loan nói, “Hắn biết ăn nói, có thể cho em niềm vui, có tình có nghĩa, là một con người hoàn chỉnh.”

Hi Dương sốt ruột, nắm vạt áo hắn: “Nhưng mà…”

“Tôi vốn không nên có những cảm xúc này, tự ti, hoảng loạn, vui mừng, không cam lòng, đố kị… từ trước đến nay tôi chưa từng để ý, gặp được em rồi chúng mới xuất hiện. Mấy ngày nay, vì em ở đây, tôi càng lúc càng giống người thường, mà em, lại càng lúc càng ít nói.”

Hi Dương phản bác: “Em không hề.”

“Em sợ tôi.” Hạng Ngọc Loan nói, “Trước kia em đâu có như vậy, nhưng em sợ tôi, bởi vì tôi không phải ‘Tử Khiêm’.”

Hi Dương gấp đến muốn khóc, y đặt tay lên ngực Hạng Ngọc Loan, cảm nhận nhịp tim của hắn: “Anh là ‘Tử Khiêm’, ‘Tử Khiêm’ cũng là anh.”

Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi hiểu chứ, nhưng nếu tôi không phải chuyển thế của ‘Tử Khiêm’, với tính cách này của mình, em có còn nguyện ý ở cạnh tôi không?”

Hi Dương ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời không trả lời được.

Hạng Ngọc Loan nói tiếp: “Tôi từng nói việc thành do người, đấy chỉ là mạnh miệng thôi, giữa chúng ta ngay cả thứ gọi là ‘duyên phận’ cũng không có, điều duy nhất khiến em lưu lại, chỉ là do trên người em có một phách của tôi.”

Hi Dương muốn phản bác, nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Y không ngờ Hạng Ngọc Loan lại nghĩ thế này.

Y không cảm thấy vậy, người y yêu không phải ‘Tử Khiêm’, cũng không phải ‘Hạng Ngọc Loan’, mà chỉ là người trước mặt này thôi.

Khi không gặp thì nhớ thương, sớm chiều ở chung lại lo được lo mất.

Y sợ Hạng Ngọc Loan không thể tiếp nhận mình, nên cẩn thận từng li từng tí, chỉ cầu có thể lưu lại cạnh hắn. Y sợ chân tướng 500 năm trước là do y hại hắn thành bộ dạng như hiện tại, nên ngày đêm hổ thẹn, lòng đầy gánh nặng.

Nhưng ý nghĩ này nếu nói ra khỏi miệng lại nhạt nhẽo vô cùng, y không thể giải thích, nói gì cũng giống đang kiếm cớ. Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi vốn không muốn nói rõ ràng như vậy.”

Hi Dương lắc đầu, y chưa từng bất lực như hiện tại, bởi vì người y yêu tha thiết, đang đẩy y ra xa: “Em cảm thấy mình đã hiểu rất rõ sao? Em cái gì cũng không hiểu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.