Chương trước
Chương sau
“Vậy nên, anh với thầy Hạng cãi nhau rồi?”

Hi Dương vừa vào nhà đã vào bếp mặc tạp dề làm cơm cho mọi người, vừa làm vừa kể lại đầu đuôi sự việc cho Nhan Trăn nghe.

“Cũng không tính là cãi nhau, tôi không nói rõ được suy nghĩ của mình, anh ấy lại chỉ tin tưởng vào điều anh nghĩ, nói thêm gì nữa có khi lại cãi thật.”

Nhan Trăn theo y qua lại trong gian bếp: “Thế khác nào đang chiến tranh lạnh đâu.”

“Tôi muốn bình tĩnh một chút, anh ấy cũng nên bình tĩnh lại, tối qua vì sợ anh ấy lo lắng nên tôi mới không ra ngoài.”

Nhan Trăn nghĩ thầm anh để tâm đến hắn như thế, lão thẳng nam họ Hạng nọ thế mà vẫn cảm thấy anh không yêu hắn?

“Vậy nay anh ra ngoài, hắn không lo à ?”

“Tôi nói muốn tới nhà cậu.”

Ồ, về nhà mẹ đẻ trong truyền thuyết nè.

Nhan Trăn nói chuyện với y một hồi, cảm thán phương thức tiết giận của Hi Dương cũng hiền lương thục đức như vậy, đúng là khuôn mẫu người vợ hiền mà.

Nguyên Hoa muốn vào bếp hóng chuyện, bị Nhan Trăn ghét bỏ đuổi ra ngoài.

“Vậy nếu thầy ấy tới tìm anh thì sao?” Nhan Trăn nói, “Anh có tha thứ không?”

“Tha thứ gì chứ.” Hi Dương rũ mắt, nhỏ giọng nói, “Tôi không trách anh ấy, chỉ là lời anh ấy nói khiến tôi có chút tổn thương.”

Đứng ở góc độ của Hạng Ngọc Loan mà nói, hắn không có ký ức kiếp trước, dù hắn là Tử Khiêm chuyển thế, nhưng với hắn, Tử Khiêm là một người hoàn toàn xa lạ.

Vướng mắc ở chỗ hắn thực sự là Tử Khiêm, cũng thừa hưởng tình cảm mà Tử Khiêm dành cho Hi Dương.

Là tình yêu nhỉ, không yêu thì sao lại đố kị chứ.

Hi Dương dừng tay, ngẩn người nhìn nguyên liệu trong nồi. Nhan Trăn: “Sao thế?”

“Tâm loạn.” Hi Dương nói, “Không yên tĩnh được. Trước kia tôi chưa từng thế này.”

“Chắc vì ngày xưa chưa cãi nhau bao giờ nhỉ? Vợ chồng son cãi nhau đều như này hết.” Nhan Vận Lam không biết đã vào từ bao giờ “Canh gì đây? Thơm quá.”

Hi Dương mở nắp nồi, hương vị càng thơm nức mũi : “Chị Nhan, chị nói xem em nên làm sao đây?”

“Hai người muốn làm hoà thì phải thổ lộ tâm tư ra.” Nhan Vận Lam thèm ăn chảy nước miếng, “Đầu tiên cứ mặc hắn đi, đàn ông mà, không bơ hắn thì hắn không biết mình sai chỗ nào. Nếu hắn thật sự quan tâm chú, chưa tới một ngày đã không nhịn được tới tìm chú xin lỗi rồi.”

Nhan Trăn: “Mẹ à, trừ mẹ ra, giờ trong nhà toàn là đàn ông đó ạ.”

Nhan Vận Lam chẹp miệng: “Cãi gì mà cãi? Mẹ nói sai à? Là đàn ông thì ghê gớm lắm chắc?”

Hi Dương hỏi lại: “Một ngày?”

“Một ngày.” Nhan Vận Lam nói, “Xem như là kỳ hạn chú âm thầm dành cho hắn.”

Hi Dương cũng ở lại thật.

Nhan Trăn nhắn tin hồi báo cho Hạng Ngọc Loan chút tình huống: Hi Dương đang ở nhà em, trạng thái vẫn tốt, y hi vọng cả hai hãy bình tĩnh lại, tiện thể nói luôn ạ, nhà em không được rộng lớn lắm, bạn trai em cũng đang ở đây, nam nữ thụ thụ bất thân nên y đương nhiên không thể ngủ cùng mẹ em được, chỉ có thể chen chúc với Lý đạo trưởng…

Hạng Ngọc Loan trực tiếp gọi điện tới, Nhan Trăn nhịn cười, giả vờ kinh ngạc nói: “Thầy Hạng ạ?”

“Đặt phòng bên ngoài cho tên đó, tôi trả tiền.”

Nhan Trăn nói: “Không hay lắm đâu, Hi Dương tới đây là để giải sầu, sao lại bảo y ra ngoài ngủ…”

“Là Lý Huyền Tĩnh.” Hạng Ngọc Loan nói, “Tách hắn với Hi Dương ra xa một chút.”

Cúp điện thoại, Nhan Trăn cười lăn lộn trên giường, nắm tay đập bộp bộp trên nệm.

Nguyên Hoa xoa bắp chân cậu: “Đủ chưa, chơi vui lắm à?”

“Em cảm thấy, bọn họ dù có giận dỗi đến mấy cũng vẫn rất quan tâm nhau, khiến người ta vừa sốt ruột vừa muốn cười, Hi Dương thật lợi hại, biến thầy Hạng từ một lão “phật sống” thành người đàn ông có dục vọng chiếm hữu rồi.”

Nguyên Hoa nói: “Em thích người có dục vọng chiếm hữu?”



“Không được mạnh quá.” Nhan Trăn nói, “Cái gì cũng thế, tốt quá hoá dở mà.”

Nguyên Hoa: “Em giải thích xem thế nào thì được coi là quá mạnh, để anh điều chỉnh cho chuẩn.”

Nhan Trăn đẩy khuôn mặt sát rạt của hắn ra: “Có gì đáng nói? Anh cũng đâu phải kiểu đó, chẳng lẽ còn muốn giam cầm hạn chế tự do gì đó à.”

“Mỗi khi xuất hiện tình địch, trong đầu anh đều có ý nghĩ này.” Nguyên Hoa xoa cằm, một ngày rồi chưa cạo, râu đã nhú lên được một chút rồi.

“Hả?” Nhan Trăn chả hiểu gì, tình địch ở đâu mới được.

“Ví dụ như đứa nhóc học sinh của em kia?” Nguyên Hoa nói.

Nhan Trăn: “…”

Hộ Hồng Triết thật sự đi du lịch. Nghe theo đề xuất của Nhan Trăn, cậu không chọn địa điểm trong nước nữa mà ra nước ngoài trước, sau khi trở về lại đi mấy nơi nổi tiếng sau.

Trong hành trình, cậu vẫn thường chụp ảnh gửi Nhan Trăn, nhưng do cách biệt múi giờ nên thời gian để trò chuyện không được nhiều.

Ở nước ngoài chắc sẽ không có ma vật Hoa kiều đâu nhỉ, mà có khi lại có thật ấy chứ, Nhan Trăn nghĩ thầm, còn thêm mấy loài khác như quỷ hút máu nè, hải yêu nè,…

Thầy trừ yêu không phân quốc gia, đều rất mệt mỏi. Nhan Trăn bày tỏ lòng kính trọng với bọn họ.

Nguyên Hoa nói: “Em có cảm thấy anh cố tình gây sự không?”

“Không đâu.” Nhan Trăn nói, “Chuyện bình thường mà, nhưng vì anh nên em đã hạn chế trò chuyện với cậu ấy rồi, anh đừng để tâm đến nữa nhé.”

Nguyên Hoa nói: “Chủ yếu vì cậu ta giống anh quá ấy, anh sợ ngày nào đó em lại có suy nghĩ lệch đường thì hỏng.”

“Vậy anh có thể yên tâm rồi, em tuyệt đối sẽ không tìm bạn trai cùng một kiểu đâu, không thể rơi hai lần trong một cái hố được.”

Nguyên Hoa: “…”

Nhan Trăn bị đè lên giường thu thập, la lên: “Em sai rồi, chúng ta sẽ không chia tay đâu, em yêu anh lắm!”

Nhan Vận Lam bưng cốc trà, lặng yên đứng cùng một chỗ với Hi Dương: “A, trong nhà thật náo nhiệt, mỗi người đều có tinh thần.”

Lý Huyền Tĩnh nói: “Chị cũng kiếm bạn đi, đã hoa tàn ít bướm rồi mà còn không tranh thủ thời gian…”

Nhan Vận Lam rút một con dao phay: “Hả?”

“Thì cũng chả sao cả!” Lý Huyền Tĩnh lắc đầu than thở, “Chị Nhan của chúng ta xinh đẹp tuyệt trần, không điên cuồng thêm lần nữa thì thật phí hoài tuổi xuân.”

Hi Dương đang cầm ấm trà: “…”

“Hừ.” Nhan Vận Lam vỗ vai hắn, “Xem như chú thức thời, cầu người không bằng tự cầu mình, chị đây cũng đã về hưu rồi, thường ngày rảnh rang, chi bằng nuôi một chú cún, thỉnh thoảng dắt ra ngoài đi dạo.”

Nghĩ một hồi lại thấy hơi phiền: “Đi dạo nhiều cũng mệt, hay là nuôi mèo nhỉ?”

Bà duỗi tay ôm chầm lấy cổ Hi Dương, bày bộ dạng nữ ác bá: “Nuôi Hi Dương là tốt nhất, sao nào nàng dâu Hi Dương, có muốn tới nhà chị ở không, đảm bảo sẽ đối xử với chú tốt hơn so với tên họ Hạng nào đó.”

Hi Dương: “Cái này…”

“Thôi đi mẹ ơi.” Nhan Trăn thò đầu ra, tóc cậu đã bị Nguyên Hoa vò thành ổ quạ, “Ngài chỉ muốn người ta làm cu li cho mình thôi!”

“Hơ, nhãi con.” Nhan Vận Lam đứng lên muốn tới đánh cậu. “Dám nghĩ mẹ mình thế hả ?”

Hi Dương nhìn khung cảnh hài hoà trước mắt, khóe miệng ngậm cười, trong lòng lại thấy cô đơn.

Một ngày nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đối với Nhan Trăn thì chỉ là một trang lịch mỏng, đối với Hi Dương thì mỗi phút mỗi giây đều như mười hai tiếng.

Hạng Ngọc Loan vẫn không gọi điện thoại tới, chỉ hỏi thăm ở chỗ Nhan Trăn nhưng Nhan Trăn cũng không nói gì nhiều.

Hạng Ngọc Loan lại uống say, khi đạp cửa về nhà ngã nằm trên sô pha lại không có ai tới hỏi han, oán trách hắn uống nhiều rồi chuẩn bị quần áo cho hắn tắm rửa, cũng không có ai nấu canh giải rượu cho hắn.

Trong nhà yên tĩnh không có tiếng người, âm thanh tủ lạnh trong góc tường rầm rì hoạt động càng làm không khí tăng thêm tĩnh mịch.

Tiếng hát của trẻ con vọng lên từ tầng dưới: “Chúng ta tới bên hồ của thảo nguyên bao la, ngóng đợi đàn chim bay về, khi chúng ta lớn lên sẽ cùng nhau sinh một bé con, con sẽ trưởng thành và vươn xa, chúng ta cũng từng người rời đi…”(*)

“Em viết thư cho anh và anh không cần phải hồi âm…”(*)

“Cứ như vậy đi…”(*)



(*)Lời bài hát “Nếu như có kiếp sau” – Đàm Duy Duy. nghe nhạc.

Giọng hát của thiếu nữ mười mấy tuổi trong trẻo và hồn nhiên, nghe vào lại khiến lòng người thêm bi thương.

Hắn miễn cưỡng đứng lên, vừa xoa huyệt thái dương vừa đi ra ban công đứng nghe cô bé hát.

Bé gái quên mất lời, tiếng hát dần đứt quãng rồi im bặt, dư lại tiếng gió đêm thổi qua các tán cây dưới lầu vang rào rạt.

Ánh mắt Hạng Ngọc Loan vô hồn, không biết nên nhìn chỗ nào, cũng không biết nên nghĩ gì, cuối cùng dời mắt lên gốc cây mơn mởn được trồng trên ban công, duỗi tay gảy lá nó.

Mỗi ngày đều được Hi Dương truyền yêu lực nên lớn rất nhanh, đã cao hơn nửa cánh tay rồi.

Dù biết chỉ là lời đùa của Lý Huyền Tĩnh, nhưng không ngờ lại thật sự có. Trên một chiếc lá hiện lên hai chữ ‘Hi Dương’ nho nhỏ.

Trên chiếc lá cạnh hình như cũng có chữ gì đó, cẩn thận nhìn kỹ, là hai chữ ‘Ngọc Loan’.

Hạng Ngọc Loan bỗng nhiên nở nụ cười.

Trước đây thì cho đi một phách, hiện tại ngay cả hồn cũng bị bắt mất.

“Em chẳng hiểu gì cả.”

Hạng Ngọc Loan không muốn ngủ, hắn không thể gặp người trong mộng kia nữa, mà lúc tỉnh cũng không thấy được người mà mình muốn gặp nhất.

Có lẽ đây là quả báo cho những năm tự cao tự đại trước đây của hắn.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất buồn bực.

“Tử Khiêm, Tử Khiêm!”

Trong đầu Hạng Ngọc Loan đặc quánh thành bột, muốn phản bác nói mình không phải Tử Khiêm, lại bị cưỡng chế kéo lại.

“Ngươi xem, ta nói mà, giấc mơ kia không phải giả, sau khi ngươi luân hồi chuyển thế thì không để ý ta nữa.”

Giọng điệu này khiến một cục đá cũng phải mềm lòng, Hạng Ngọc Loan nói: “Sao tôi có thể không để ý tới em.”

“Vậy ngươi nỡ lòng khiến ta tổn thương và khổ sở sao?”

Hạng Ngọc Loan ôm lấy y: “Không nỡ.”

“Nhưng ngươi đã khiến ta tổn thương rồi?”

Hắn không biết phải xử lý ra sao, chỉ có thể ôm chặt y để thể hiện nỗi lòng.

“Nếu không nỡ, tại sao lúc ta đi, ngươi không giữ ta lại?”

Hạng Ngọc Loan trở nên rất thành thật, đè giọng: “Tôi sợ.”

“Ngươi cũng sợ sao?” Hi Dương nhẹ giọng cười, “Ta còn nghĩ, trên thế gian này không có thứ gì có thể khiến ngươi sợ đấy.”

“Trước kia không có, nhưng hiện tại đã có rồi.”

Hi Dương nhẹ nhàng ôm lại hắn, hô hấp hai người đan xen: “Tử Khiêm, ôm chặt ta, ta lạnh…”

Hạng Ngọc Loan nói: “Đang giữa hè sao lại lạnh được?”

“Ngươi chẳng lãng mạn gì cả.” Hi Dương cười phá lên, “Ta chỉ muốn được gần người thêm chút thôi.”

“Tử Khiêm…” Hi Dương hôn lên hầu kết hắn, âm cuối có chút run rẩy, “Hai ta đã ngủ cùng giường lâu như vậy, ngươi vẫn không có chút tình cảm nào với ta sao?”

Hạng Ngọc Loan yên lặng.

“Tử Khiêm?”

“Có thể ngươi đã quên mất.” Hạng Ngọc Loan nói, “Rất lâu rồi em ấy không gọi ta là ‘Tử Khiêm’ nữa.”

Tiếng thét chói tai vang lên, khói đen bám trên người Hạng Ngọc Loan bị kim quang rọi trúng, lập tức tan biến.

Hạng Ngọc Loan mở mắt nhìn lên trần nhà, dần dần tỉnh táo lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.