Nhan Trăn rất lo lần này lại thỉnh về một người đàn bà chanh chua nên ôm lấy Nguyên Hoa rất chặt, nghe thấy âm thanh mang vẻ già nua thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Còn Nguyên Hoa thì nhìn đến sững sờ, lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thuật thỉnh thần, trước đây chỉ biết đến khi đọc tiểu thuyết thôi.
“Ba.” Nhan Vận Lam nói, “Tỉnh lại đi.”
“Là con bé Lam đấy à…” Lý Huyền Tĩnh sờ cằm mình, không sờ được tí râu nào nên có chút không quen, mũi hít hít vài hơi, duỗi tay muốn lấy thịt.
“Ai —— “
Nhan Vận Lam mắt nhanh tay lẹ ôm đĩa thịt vào lòng: “Ba, hôm nay bọn con có chính sự nên mới quấy rầy ngài, phải làm xong chuyện này mới có thể ăn thịt.”
“Ồ ——” Lý Huyền Tĩnh rất thất vọng, hắn ngồi bịch xuống ghế, cũng chả thèm nhìn ai, mất hứng nói: “Chuyện gì?”
Còn là một lão ngoan đồng.
Hạng Ngọc Loan bèn bước ra ra mắt Nhan lão gia, sau đó nói rõ ý đồ của họ, Hi Dương cũng cung cung kính kính vái một cái, mong ông có thể giúp đỡ lấy lại kí ức 500 năm trước.
“500 năm trước?” Lý Huyền Tĩnh nhíu mày, lại vuốt chòm râu vốn không tồn tại, “Thế thì khó đấy…”
“Ngay cả ngài cũng không thể giúp sao?” Hi Dương gấp gáp, đây là biện pháp duy nhất mà bọn họ biết.
“Nếu ta còn sống, đương nhiên không thành vấn đề, nhưng giờ chỉ e lực bất tòng tâm.”
Hi Dương che mặt, ngã vào lồng ngực Hạng Ngọc Loan. Hạng Ngọc Loan ôm lấy vai y, nhìn Lý Huyền Tĩnh: “Nhưng ngài hẳn cũng có biện pháp khác?”
“Ồ, vị tiểu đạo hữu này có ngộ tính đấy.” Lý Huyền Tĩnh lộ ra một nụ cười rất kỳ dị. “Người yêu của cậu là liễu yêu đúng chứ?”
Lý Huyền Tĩnh chỉ về miệng giếng trong sân, ánh sáng xanh đột nhiên từ phía dưới rọi lên khiến mọi người nổi hết da gà.
“Miệng giếng này dẫn tới cõi âm, còn được gọi là giếng vãng sinh, các cậu muốn biết quá khứ, phải giao dịch với quỷ vô cực sống bên trong giếng.”
“Giao dịch gì?” Hạng Ngọc Loan hỏi.
“Đơn giản, đơn giản, quỷ vô cực bị phong ấn trong giếng, thấy nhân gian hỉ nộ ái ố nên luôn luôn khát cầu các câu chuyện, chỉ cần câu chuyện cậu kể lay động được hắn, sau đó đưa cho hắn hai giọt máu là có thể mở cửa, nhìn thấy chuyện đã qua.”
Kể chuyện? Bọn họ hai mặt nhìn nhau, chả ai biết kể chuyện cả, nhất thời không biết nên làm gì.
“Ông ngoại!” Nhan Trăn gọi ông lại, “Là ai kể cũng được hay chỉ hai người họ mới được ạ?”
Nhan lão gia vô cùng thèm thịt, thấy lại bị hỏi nữa bèn không vui quay đầu lại: “Sao lại có hai Lam Lam?”
“Ba quên rồi à.” Nhan Vận Lam bất đắc dĩ nói, “Đây là cháu ngoại của ba, ba còn đặt tên cho thằng bé cơ mà.”
“À, à.” Lý Huyền Tĩnh vỗ ót một cái, “Phải, phải, là cháu ngoại. Kể chuyện thì ai kể cũng được, nhưng đã lâu rồi không có ai đánh động được quỷ vô cực, phải xem mấy đứa có bản lĩnh không…” Ông duỗi tay nhận đĩa thịt bò Nhan Vận Lam đưa tới, ôm rượu trong ngực, đắc ý hưởng thụ.
Miệng giếng vẫn sáng, không ai dám tiến lên phía trước. Nhan Trăn nói: “Mọi người cùng nghĩ xem nên kể chuyện gì…”
Hi Dương nói: “Tôi… từng nghe Tử Khiêm kể thoại bản, giờ vẫn nhớ một ít, để tôi kể xem.”
Y tới trước miệng giếng, kể ra câu chuyện mà y cho là hay nhất, nhưng quỷ vô cực chỉ hì hì cười nhạo, tiếng cười này khiến Nhan Trăn nổi đầy da gà.
“Không! Không!” Quỷ vô cực lặp lại hai lần liền, xem ra là thất bại rồi.
“Không!”
Mắt thấy quỷ vô cực sắp đi, Nhan Trăn bỗng loé lên một ý tưởng, gọi hắn lại: “Chờ đã!”
Cậu gọi điện thoại cho Tiêu Đại Hải, lo lắng chờ đối phương nhận máy, sau đó lo lắng nói: “Đại Hải, mau mở mấy quyển bá đạo tổng tài của cậu ra!”
Mọi người: “…”
“Kiến Bắc Thành! Anh thật ác độc!” Tiêu Đại Hải than thở khóc lóc, nhập diễn mười phần, “Đây có thể là con của chúng ta!”
Quỷ vô cực chăm chú lắng nghe, leo lên cả vách giếng, tập trung tinh thần, thỉnh thoảng còn khóc hu hu mấy tiếng.
Nhan Trăn: “…”
“Thứ cô mất đi chỉ là một quả thân, nhưng còn em gái cô! Cô ấy mất đi cả sự hồn nhiên trong sáng!” Tiêu Đại Hải nhập vai nam chính khốn nạn, đọc lời thoại vô cùng dõng dạc.
Quỷ vô cực: “Ôi hu hu hu —— “
Nhan Trăn: “…”
Tiêu Đại Hải đọc bản txt đến nửa tiếng đồng hồ, miệng đắng lưỡi khô, dò hỏi: “Có thể gửi bản audio không?”
Nhan Trăn: “Chắc là có thể.”
Vì vậy chuyện tiếp theo vô cùng nhàn nhã, Tiêu Đại Hải mở luôn bản kịch truyền thanh, quỷ vô cực lại bị cảm động đến gào khóc, rốt cục nguyện ý mở cánh cửa quá khứ cho bọn họ.
Hi Dương và Hạng Ngọc Loan liếc nhìn nhau, Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi đi trước.”
Giống như lần kết duyên lần trước, hắn vẫn thô bạo rạch một nhát, nhỏ giọt máu xuống. Hi Dương cũng làm theo, vừa nhỏ vừa đọc thầm: Nhất định phải thành công.
Ánh sáng xanh tản ra, nuốt tất cả mọi người vào trong, Nhan Trăn không kịp chuẩn bị nhào tới trước, phải bám chắc Nguyên Hoa mới không ngã sấp xuống đất.
Dưới chân vẫn là nền đất, nhưng khung cảnh xung quanh đã thay đổi. Ánh mặt trời chói chang trên đầu, bọn họ đang đứng trên một con đường nhỏ thôn quê, con đường đầy ổ gà ổ vịt, đá vụn vương khắp nơi.
Bọn họ thật sự trở về 500 năm trước rồi.
“A…” Hi Dương vô cùng kích động, y nhìn xung quanh, kéo lấy tay Hạng Ngọc Loan, “Ngọc Loan, chúng ta về rồi! Chúng ta trở lại rồi!”
Trước mắt có mấy thôn dân đi tới, Hi Dương nhìn thấy bọn họ, nắm chặt tay hắn: “Mấy người này không thích anh, em từng nghe bọn họ nói xấu anh rồi.”
Hạng Ngọc Loan hơi buồn cười: “Chuyện năm trăm năm rồi mà em vẫn nhớ kỹ thế.”
“Vốn đã quên rồi, nhưng lúc trở về thì nhớ lại, nhớ lại rồi thì rất tức giận.”
Hạng Ngọc Loan nói: “Có thể tức giận là chuyện tốt.”
Nhan Trăn: “… Này, chúng ta cứ đứng giữa đường có ổn không? Bọn họ sắp đến gần rồi!”
Nhưng điều cậu lo hoàn toàn dư thừa, bởi vì lúc thôn dân đi qua đã trực tiếp xuyên qua người Nguyên Hoa.
Nguyên Hoa: “…”
“Đừng mà.” Nhan Trăn nói, “Anh căng thẳng chút được không? Sao mà bình tĩnh quá vậy.”
“Nhưng thú vị mà, khá giống game thế giới ảo.” Nguyên Hoa nói, “Cứ coi là hình ảnh ba chiều thôi, đâu có gì đáng sợ?”
Mạch não này đúng thật là ảo ma. Nhưng nghe cũng thuyết phục lắm, dù sao thì họ cũng đang ở trong hồ ức mà thôi.
Mấy thôn dân lần lượt vào làng. Kiến trúc nơi này vô cùng tồi tàn, còn sập xệ hơn cả trên phim truyền hình, các gian nhà đều thấp bé, Nguyên Hoa phân tích: “Có thể là vì người cổ đại ăn không đủ dinh dưỡng nên chiều cao trung bình của họ tương đối thấp…”
Lời này cũng không sai, mấy thôn dân vừa nãy cũng không cao.
Đi theo một đoạn, các thôn dân tạm biệt nhau trở về nhà, chắc họ vừa đi làm ruộng về. Hi Dương như một hướng dẫn viên du lịch, đi ở trước: “Tới ngã ba rồi đi thêm một lúc nữa sẽ đến nhà… Thật kỳ lạ, tôi không cộng hưởng được với cây cối ở đây.”
Đương nhiên là không thể, tất cả đều là hình ảnh ba chiều mà.
Nhan Trăn may mà khống chế được miệng của mình, không nói ra suy nghĩ trong đầu.
Cận hương tình khiếp*, càng đến gần ngôi nhà họ đã từng sống, Hi Dương bước đi càng chậm, y chần chờ, nắm tay Hạng Ngọc Loan cũng chặt hơn.
*Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
“Đừng sợ.” Hạng Ngọc Loan nói, “Nên đến sẽ đến.”
Câu nói này chả có tí an ủi nào, khiến Hi Dương càng hồi hộp hơn.
Nhan Trăn: “Em cảm thấy thầy Hạng nên theo Tiêu Đại Hải học thêm mấy lời tâm tình, nâng cao EQ…”
Rất tốt, câu này nhịn không được nói ra khỏi miệng rồi.
Nhưng dù căng thẳng thế nào chăng nữa, nên đến quả thật sẽ đến.
Bọn họ đã nhìn thấy một cây liễu, nhỏ hơn cái cây mà Nhan Trăn từng thấy trong mơ rất nhiều, một vòng tay đàn ông trưởng thành là có thể ôm trọn được.
“Đó là tôi.” Hi Dương lẩm bẩm.
Mà bên cạnh thân cây là một ngôi nhà tranh thấp bé.
Nhan Trăn rốt cuộc biết “Tử Khiêm” năm đó nghèo ra sao, bảo là một tú tài nghèo thực sự rất chuẩn.
Ngay lúc này, một thanh niên giống Hạng Ngọc Loan như đúc, cũng chính là “Tử Khiêm”, khom người từ nhà tranh bước ra.
Thần kỳ là, tuy nhà nghèo, nhưng hắn vẫn rất cao, khoảng mét tám, chỉ là gương mặt hơi gầy gò và trắng hơn, không dã tính đàn ông như Hạng Ngọc Loan.
Hạng Ngọc Loan nói: “Quá gầy.”
Nhan Trăn: “Không không không, nhìn vẫn rất công.”
Nguyên Hoa: “…”
Hi Dương: “?”
Mặc dù mỗi người nói một nẻo, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục hài hòa nhìn “Tử Khiêm” đi tới dưới tán liễu, nói chuyện với y một lúc.
“Mấy việc này tôi đều không nhớ rõ.” Hi Dương nghiêm túc nghe, “Khi đó tôi đã rất khó lắng nghe người khác nói chuyện.”
Ngũ giác mất linh, uể oải mệt mỏi, đối với yêu mà nói, đây là điềm báo thiên kiếp sắp tới.
Nói cách khác, lúc này cách thiên kiếp năm trăm năm trước của Hi Dương không xa nữa.
“Tử Khiêm” nói liên miệng, còn “Hi Dương” thì đều không hề đáp lại, hắn nói hết cả nửa ngày, nói mình hôm nay đọc sách gì, có thu hoạch gì, nói mình trước thay một vài người giải oan nay đã có hồi đáp.
Sắc trời dần tối, “Tử Khiêm” chỉ đành để y nghỉ ngơi cho thật tốt, quay người vào nhà.
Bọn họ nhìn hồi lâu mà không có chuyện gì xảy ra, Nguyên Hoa có chút mất kiên nhẫn, cúi đầu hỏi Nhan Trăn: “Chắc không phải ngược thời gian hơi quá, chúng ta đến sớm mấy ngày đâu nhỉ?”
Nhan Trăn cũng nghĩ đến khả năng này: “……”
Má nó, đừng tính toán chi li thế chứ?
Cậu nhớ lại cảnh nhỏ máu của Hạng Ngọc Loan và Hi Dương, nhỏ xuống không ít đâu.
Nói là cho quỷ vô cực hai giọt, chẳng lẽ thật sự chỉ lấy hai giọt thôi à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]