“Lẽ nào… cần cởi quần áo sao?”
Hỏi xong câu này, không khí giữa hai người lập tức lúng túng.
Hộ Hồng Triết hiếm khi thấy rất xấu hổ, cậu vẫn luôn nghĩ da mặt mình rất dày, lời gì cũng treo trên miệng được, vậy mà chỉ một câu đơn giản như thế lại khiến cậu không biết giấu mặt vào đâu?
Bạch Tiểu Miên vẫn rất đơn thuần, chẳng qua chỉ đang hoang mang mà thôi. Nhưng không khí đột nhiên trở nên kì quặc khiến y rất hoảng hốt nên cũng không dám nhìn mặt Hộ Hồng Triết.
“Cậu muốn không?” Hộ Hồng Triết hỏi xong mới thấy mình nói quá bộc trực, “Ý tôi là, vẽ mẫu khoả thân.”
Cậu nhìn mẫu vẽ khoả thân cũng không ít, thầy dạy vẽ mà cậu theo học trước kia có một xưởng vẽ riêng, mời đủ loại người mẫu tới, đương nhiên bao gồm cả mẫu loã thể.
Vốn chỉ là vì nghệ thuật mà hiến thân, nhưng đặt trên người Bạch Tiểu Miên, ý tứ đã biến đổi.
Hộ Hồng Triết không phủ nhận tư tâm của mình.
“Không không không.” Bạch Tiểu Miên lắc đầu như trống bỏi, “Không thể!”
“Được rồi.” Hộ Hồng Triết không hề che giấu chút thất vọng của mình, “Cũng không quan trọng.”
Cậu có thể chính mình liên tưởng mà.
Thế giới tinh thần của con người bao la rộng lớn, không gì là không thể.
“Cậu cứ ngồi yên đó là được.” Hộ Hồng Triết đẩy kính mắt, thao tác rất có khi chất, giống trong mấy bộ phim ảnh thời xưa mà Bạch Tiểu Miên đã xem, sinh viên tinh anh thời có đều có hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-lam-nguyet-lao-cho-yeu-quai/2360007/quyen-3-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.