Chương trước
Chương sau
Trong vòng hai ngày này, H thị cơ hồ đã bị lật tung, mà tung tích của Nguyên Hoa vẫn như kim dưới đáy bể. Tin tức Ba Xà trở lại đã truyền khắp liên mình, mà ký chủ Nguyên Hoa cũng đã trở thành đối tượng truy nã.

Sau đó, Bạch Tiểu Miên tìm tới cửa.

Y được Hộ Hồng Triết đưa về, hôn mê rất lâu, đến lúc gặp lại thì thần trí rất thanh tỉnh, tính cách cũng phần nào thay đổi, Nhan Trăn cảm thấy y đã biến thành người khác rồi.

“Trăn Trăn, tôi có lời muốn nói với cậu.”

Nhan Trăn: “Ừm, cậu nói đi.”

“Tôi không muốn nói cho họ biết, tôi chỉ tin cậu thôi.”

Không ngờ Bạch Tiểu Miên cũng có lúc cảnh giác như vậy khiến Nhan Trăn sửng sốt. Những người khác cũng chỉ đành lui ra để lại không giam cho hai người họ.

“Tôi biết hắn để nội đan ở đâu.”

Nhan Trăn nghiêm túc lên, cậu không ngờ lúc Bạch Tiểu Miên tỉnh lại có ký ức liên quan tới Ba Xà.

“Ở đây.” Bạch Tiểu Miên chỉ vào đầu, “Lúc đó hắn trong thân thể tôi, dùng cái thứ đó để khống chế một ít hành động của tôi để thu được tin tức.”

Sau lưng Nhan Trăn đổ mồ hôi lạnh. May mà cậu vẫn đủ cẩn thận, không kể lể mấy sự vụ trong liên minh cho Bạch Tiểu Miên, nếu lúc ấy cậu bẩn cẩn lộ ra cái gì, e là hậu quả khó lường.

“Nhưng nếu ở sau não, liệu có khiến Nguyên Hoa bị thương không?”

Bạch Tiểu Miên nói: “… Tôi cũng không biết, tự mọi người phải nghĩ biện pháp thôi.”

Quả nhiên y đã thay đổi không ít, Nhan Trăn không nhịn được sờ nắn mặt y, muốn xác nhận đây có thật là Bạch Tiểu Miên không.

“Cậu muốn ăn bánh vị cỏ bốn lá không?”

Bạch Tiểu Miên quay đầu: “Không ăn, tôi đâu phải trẻ con nữa.”

Nhan Trăn: “Cậu là giả hả.”

Bạch Tiểu Miên mím môi, dường như sợ Nhan Trăn không tin, mặt cũng nín đến đỏ bừng: “Tôi là Bạch Tiểu Miên thật!”

Nhan Trăn bỗng cười ra tiếng, cũng không biết là buồn cười chỗ nào, cậu ngửa đầu ngồi trên ghế, cười xong lại bật khóc.

“Xin lỗi, Tiểu Miên.” Lúc đau khổ nhất cậu thậm chí đã nghĩ, giá mà Ba Xà không thoát ra khỏi thân thể Bạch Tiểu Miên thì sao?

Bạch Tiểu Miên cũng đỏ vành mắt: “Tôi mới là người có lỗi.”

Vì trong lòng mang áy náy, Bạch Tiểu Miên tỏ ý muốn tham gia điều tra với bọn họ, y và Ba Xà dùng chung một cơ thể lâu như vậy, đương nhiên cũng hiểu Ba Xà rõ nhất.

Sau khi thoát khỏi sự ký sinh của Ba Xà, y không còn bộ dạng ngây thơ ngốc nghếch như trước nữa, cũng biết suy nghĩ hơn rất nhiều.

Hộ Hồng Triết kỳ quái theo sát, y làm gì cũng muốn làm theo, Bạch Tiểu Miên cảm thấy phiền chết được, vì vậy hai người cứ vậy giận nhau.

Nhan Trăn nói: “Đừng vậy chứ, vất vả lắm mới được bên nhau mà.”

Hộ Hồng Triết lo cậu sẽ thương tâm vì Nguyên Hoa, không nói thêm gì. Mà Nhan Trăn lén lút nghe qua nội dung cãi vã của họ, toàn kiểu “Cậu rốt cuộc thích bộ dạng trước đây của tôi hay dáng vẻ hiện tại?”, “Cậu là tên dối trá” gì gì đó.

Còn có sức mà cãi nhau như vậy, Nhan Trăn hâm mộ muốn chết.

Lý Huyền Tĩnh đứng ở cửa nhìn, bỗng nói: “Gọi thỏ nhỏ qua đây? Tôi có chuyện muốn nói.”

Hộ Hồng Triết và Nhan Trăn đều đã xin nghỉ dài hạn. Nhan Trăn là nói có sách mách có chứng, dù sao đợt đầu năm nhất cậu từng bảo lưu một lần vì thân thể không khoẻ.

Còn bên Nguyên Hoa thì do Lý Huyền Tĩnh giải quyết cho, không biết là dùng biện pháp gì, cũng được phê chuẩn.

Hi Dương có manh mối mới, nói có một tiểu thụ yêu đã thấy Nguyên Hoa ở vùng duyên hải Z thị.

Bạch Tiểu Miên nói: “Đưa tôi tới xác nhận, tôi có thể đoán được khí vị của hắn.”

Hộ Hồng Triết: “Tôi cũng muốn đi.”

“Cậu đi xem náo nhiệt à.”

“Vừa vặn, bẩm sinh tôi đã thích coi náo nhiệt.”

Bạch Tiểu Miên không nhịn được nữa: “Cậu bị ngu à? Không thấy tôi đang lo cho cậu à?”

“Cậu mới không thấy ấy, tôi cũng lo cho cậu cơ mà!” Hộ Hồng Triết hô to.

Bạch Tiểu Miên: “…”

Mặt y đỏ lên, lầm bầm: “Thích làm gì thì làm.”

Ban đêm, Nhan Trăn vẫn đặt nhẫn cỏ bên gối ngủ, nhưng Ba Xà sau đó rất ít tới tìm cậu, mỗi lần chạm mặt chỉ nói qua loa mấy câu.

Có lẽ vì sợ bị phát hiện, Ba Xà chỉ len lén lẻn đến vùng duyên hải.

Mục tiêu của hắn đã rất rõ ràng.

Trên đường bay tới Z thị, Nhan Trăn hỏi Lý Huyền Tĩnh một chút về hình thức quản lý ngục giam, khi nghe được yêu cầu phòng bị, đột nhiên hô to: “Nguy rồi!”

Z thị, ngục giam yêu quái số 004.

Nhìn từ ngoài thì đây chỉ là một khu văn phòng bình thường, người ra vào không nhiều, thậm chí còn lâu năm chưa tu sửa lại, không chừng ngày nào đó sẽ bị phá dỡ.

Nhưng chỉ có con người hoặc yêu quái đã bị hạ cấm chế mới có thể bước vào.

Một kết giới khổng lồ bao bọc xung quanh, những yêu quái không được phép ra vào mà đụng phải sẽ ngay lập tức biến thành tro bụi.

Một cô gái trẻ gầy gò ốm yếu, dáng vẻ rất kinh hoảng chạy về bên này. Gác cổng hỏi: “Sao vậy?”

“Có thứ đang đuổi theo tôi!” Cô gái sợ hãi nói. “Tôi có thể vào tránh một lát không!”

Gác cổng: “Nơi này rất an toàn, đừng sợ.”

Cô gái: “Tôi vẫn rất sợ, tôi có thể qua phía ngài không?”



“Được.” Gác cổng quét đồng tử. “Cô qua đây.”

“Ở đây âm u thật đấy.” Cô oán thầm “Nhìn sợ quá.” Nói xong lại rơi mấy giọt nước mắt.

Gác cổng hỏi cô bị thứ gì đuổi theo, cô cũng không nói được rõ ràng. Đợi khoảng mười phút, dường như tâm đã thả lỏng phần nào, cô nương bèn tạm biệt rời đi.

Gác cổng nhìn theo, thấy cô đã đi được rất xa thì yên lòng, ngồi xuống tiếp tục phiếu ban trực, gãi cái gái đột nhiên lại phát ngứa.

“Ngục giam Z thị bị phá?” Lý Huyền Tĩnh vừa đặt chân xuống mặt đất đã nghe được tin này.

Hắn liếc Nhan Trăn một cái, cũng không có ý trách cứ gì: “Có thương vong không?”

“Một gác cổng tử vong à… Những người khác đâu? Được, tôi biết rồi, lập tức tới ngay.”

“Xin lỗi.” Nhan Trăn hổ thẹn. “Cháu không nghĩ sẽ thành thế này.”

“Ai cũng không nghĩ ra, con không có lỗi, là do chúng ta sơ suất quá.” Lý Huyền Tĩnh vỗ vỗ đầu cậu. “Hệ thống ngục giam này đã dùng mười năm rồi mà không thèm đổi, đây đúng là một vấn đề.”

Khi trước, khi phát hiện trên người Bạch Tiểu Miên có thể có năng lực khác thường, Nhan Trăn bèn hạ một cấm chế cho Bạch Tiểu Miên từ đầu đến chân.

Lúc đó cậu mới học được cách tạo cấm chế nên thao tác vẫn còn chậm, chậm đến mức ngay cả Bạch Tiểu Miên cũng xem hiểu. Một khi cấm chế hình thành, trừ khi đã hết thời gian vận hành, không thì không cách nào giải trừ được, thế nên Nhan Trăn mới không nghĩ đến.

Không ngờ đây lại bị Ba Xà lợi dụng.

“Tù nhân tầng thấp đã bỏ trốn hết, gác cổng không có quyền hạn truy cập tầng cao nên không sao, những con không có tác dụng thì đã chết ngay tại chỗ.”

“Đại khái bao nhiêu con?”

“Sáu mươi, có một con bị chim mổ chết, một con suýt bị ăn.”

Nhan Trăn: “…”

“Không nhiều.” Lý Huyền Tĩnh nói, “An táng gác cổng kia đi… truyền tin cho người nhà anh ta.”

“Không còn người nhà, người nhà anh ta bị yêu quái giết chết nên mới gia nhập liên minh.”

Lý Huyền Tĩnh khựng lại một chút: “Chuẩn bị tang lễ cho tốt, chúng tôi đều sẽ viếng thăm.”

Nhan Trăn uể oải che mặt.

“Đừng ủ rũ.” Lý Huyền Tĩnh nói, “Không phải sai lầm của mình con, gác cổng cũng có lỗi vì không có tính cảnh giác. Nếu con thấy áy náy thì nhất định phải bắt được Ba Xà.”

Nhan Trăn cắn răng: “Vâng!”

Sau đó Bạch Tiểu Miên chạy tới ngửi xung quanh: “Ba Xà không tự mình lại đây, nên mùi của hắn rất nhạt, không ngửi được.”

Lý Huyền Tĩnh gật đầu: “Hắn đã khống chế một cô gái qua đây, mục đích là lây nhiễm ký sinh.”

Mà tiểu yêu trong ngục đã bị hạ cấm chế, tất nhiên sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay hắn được, chỉ có thể ngồi trong cái bẫy của hắn, ngoan ngoãn chờ được ăn.

Thủy tộc mù quáng dễ tin lời dối trá của Ba Xà, tranh nhau chạy trối chết ra ngoài. Ba Xà hành sự khá cẩn thận, chọn một chỗ ăn cho no nê, ăn xong thì xoá bỏ tất cả dấu vết, khí vị.

Nhan Trăn nhìn bốn phía, hỏi: “Hộ Hồng Triết đâu?”

“Bị tôi cởi sạch đồ nhốt trong khách sạn, hiện tại không ra được.”

Nhan Trăn: “…”

Cậu cảm thấy sau khi Bạch Tiểu Miên triệt để thức tỉnh rất doạ người, mà hôm nay Bạch Tiểu Miên càng khác thường, bình tĩnh vô cảm đến hoảng.

“Cậu cứ nói chuyện rõ ràng với cậu ấy, mềm mỏng một chút, cậu ấy đâu hẳn sẽ không nghe theo, hà tất phải vậy?”

Bạch Tiểu Miên liếc cậu: “Vì rất nguy hiểm.”

Trong một gian phòng, Nhan Trăn đầu đầy mồ hôi, cố gắng mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Nhan Trăn và Nhan Vận Lam cùng nhau khoá chặt hướng đi của Ba Xà.

So với mấy ngày trước, hiện tại cậu đã thành thục hơn nhiều, phạm vi cũng ngày một rộng hơn.

“Tìm được Ba Xà rồi.” Nhan Vận Lam nói, “Cách đây khoảng mười cây, có thứ đang bảo vệ hắn.”

Nhan Trăn nhắm mắt lại: “Sau mười phút, hắn sẽ rời khỏi Z thị.”

“Vùng duyên hải chỉ ngục giam ở Z thị, N thị và phân ngục Nam Hải, chưa chắc hắn sẽ tiếp tục đánh chủ ý với ngục giam.”

Lý Huyền Tĩnh nghe xong, suy nghĩ rất lâu, mới gật đầu: “Nói cũng đúng, có thuốc lá không?”

Nhan Vận Lam lạnh lùng nhìn hắn.

“Áp lực lớn mà chị.” Lý Huyền Tĩnh nói, “Hơn nữa em có một suy đoán lớn mật, mà tám phần nó sẽ thành thật.”

“Một tiếng sau, hắn sẽ xuất hiện ở H thị.” Nhan Trăn nói.

Nhan Vận Lam: “…”

Bắt đầu nói lại từ lúc Nhan Trăn lần đầu phán đoán rằng Ba Xà có khả năng nảy sinh tình cảm với Hộ Hồng Triết.

Bởi vậy, Lý Huyền Tĩnh và Hạng Ngọc Loan đã thành lập một bố cục, một ván cờ lấy Bạch Tiểu Miên là điểm mấu chốt. Nếu bọn họ thắng cược, Ba Xà rất khó đột phá được từ ngục giam, cuối cùng nhất định sẽ lần nữa nhìn chằm chằm kẻ mà mình chưa thể nuốt trọn.

Lý Huyền Tĩnh đau đầu không biết bàn bạc sao với Bạch Tiểu Miên, nhiều lần đều do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thỏ nhỏ tới tận cửa hỏi: “Cần tôi làm mồi dụ đúng không?”

Y thản nhiên thông suốt như vậy phần nào khiến Lý Huyền Tĩnh hơi chút xấu hổ.

“Tôi không có ý kiến, nhưng nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẹ tôi có thể sẽ tức giận.”

Lý Huyền Tĩnh nói: “Cái này thì phải nhờ lão Hạng, anh ta sẽ cố gắng bảo hộ cậu.”

Bởi vậy, bên ngoài thì họ chạy tới Z thị truy kích, dự định sẽ thu phục Ba Xà ở đây. Nếu không giải quyết được thì giữ nguyên kế hoạch lúc đó.

Lúc trước khi Nhan Trăn chạm mặt với Ba Xà đã âm thầm lộ ra rằng sẽ để Bạch Tiểu Miên ở lại vì sự an toàn của y, cũng vì Hộ Hồng Triết cực lực phản đối. Lý Huyền Tĩnh và Hạng Ngọc Loan ý kiến bất đồng, gần đây đều tranh cãi gay gắt, Hạng Ngọc Loan đưa lời “muốn rút lui”.



Mà kế hoạch cụ thể trong đó, biết nội tình cũng chỉ có Lý Huyền Tĩnh và Hạng Ngọc Loan.

Việc Nhan Trăn chấp hành chỉ là một phần kế hoạch.

Bạch Tiểu Miên chân chính vẫn luôn ở H thị, còn đi cùng họ tới đây chỉ là…

“Hình nhân.” Lý Huyền Tĩnh lấy ra một cái khuôn đúc, “Có thể phục chế bản sao giống bản gốc y như đúc, bao gồm một phần năng lực và tư duy, nhưng tính cách không thể sao chép hoàn toàn được, tác phẩm phục chế chỉ là một cái xác rỗng, vấn đề này tôi sẽ nghĩ biện pháp hoàn thiện sau.”

Nhan Trăn liếc Bạch Tiểu Miên bên người: “…”

Chẳng trách lại bảo cậu nói dối, lúc đó cậu còn thấy hoang đường cơ, chỉ có thân thể Bạch Tiểu Miên đến Z thị, hẳn Ba Xà cũng đã phát giác ra.

“Hắn bị lừa rồi.” Lý Huyền Tĩnh nói, “Chúng ta đợi liên lạc bên H thị, sau đó cùng họ hội hợp.”

Nhan Trăn có chút đứng ngồi không yên, cậu nhớ lại Hộ Hồng Triết đang bị nhốt trong khách sạn, lại nghĩ tới lời Bạch Tiểu Miên nói “Nội đan ở sau não”.

“Con muốn lập tức về H thị.” Cậu đẩy cửa muốn ra ngoài.

Lý Huyền Tĩnh đuổi tới: “Chờ một chút.”

“Kẻ mọi người đang đuổi giết không chỉ là Ba Xà, mà còn có ban trai của con!” Nhan Trăn có chút bực bội. “Tại sao không nói toàn bộ kế hoạch cho con nghe trước?”

Lý Huyền Tĩnh kéo không được, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, Tiểu Bạch, cậu lưu lại, dẫn Tiểu Hộ về.”

Bạch Tiểu Miên ngồi trong nhà Nhan Trăn, tâm thần không yên, lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa.

Tim y đập loại lên, chạy tới nhìn qua mắt mèo, bên ngoài quả nhiên là khuôn mặt Nguyên Hoa!

Y lui về sau mấy bước, không lên tiếng.

“Mở cửa đi, Tiểu Miên.” Nguyên Hoa nói, “Đã không sao rồi.”

“Trăn Trăn đâu?” Bạch Tiểu Miên quay đầu, lại lùi thêm vài bước. “Ngươi không phải Nguyên Hoa, ta không tin ngươi.”

“Ngươi không muốn mở cửa, vậy ta đành tự mình xông vào.”

Lời còn chưa dứt, cửa đã “Cọt kẹt” một tiếng, rời hẳn ra khỏi tường.

Bạch Tiểu Miên: “……”

“Ai dô.” Nguyên Hoa, hay nói đúng hơn là Ba Xà, dùng biểu tình vô cùng thương hại nhìn y. “Sao bọn chúng là bỏ rơi ngươi thế này? Chắc cảm giác ta không có gan trở về à?”

Bạch Tiểu Miên co quắp ngồi dưới đất, cố duy trì bình tĩnh: “Nếu ta chết, Hộ Hồng Triết sẽ rất đau lòng.”

Biểu tình của Ba Xà quả nhiên hơi động một chút.

“Ta không để ý những thứ này.”

Hô hấp của Bạch Tiểu Miên càng thêm dồn dập, đến tiếng nói cũng run: “Nếu ngươi không để ý, vậy tại sao lúc đó lại thoát ra?”

Ba Xà im lặng. Ánh mắt hắn nhìn Bạch Tiểu Miên tựa hồ có chút mê võng.

“Không được.” Ba Xà nói, “Ta không thể thua.”

Hắn đè cái đầu bỗng nhiên đau nhức, tựa hồ đang đấu tranh với thứ gì đó, thống khổ giãy giụa.

“Ta không thể thua!” Âm thanh của hắn vì thù hận mà vặn vẹo. “Lão già Ly Diễm đó! Nếu không phải vì các ngươi, ta đã trở thành chân long rồi!”

Mà hiện tại thì sao? Hắn như chó mất chủ, ngay có thân xác cũng không còn, chỉ có thể ký sinh trong túi da người phàm.

“Làm chân long có gì tốt!” Bạch Tiểu Miên cũng dùng sức rống lên.

Ba Xà cười quỷ dị: “Ngươi thì biết cái gì? Ta không muốn nhiều lời với nhà ngươi.”

Hắn duỗi tay muốn bắt Bạch Tiểu Miên, bị bùa chú giấu trong người y đánh văng. Ba Xà lùi về sau vài bước, lắc lắc cánh tay: “Chết tiệt Nhan Trăn… A…”

Đầu của hắn lại bắt đầu đau, vừa nhẫn nhịn vừa nhào về phía Bạch Tiểu Miên.

Bạch Tiểu Miên co cẳng bỏ chạy, thậm chí còn kéo cửa sổ nhảy ra ngoài.

Tuy tầng lầu rất cao, nhưng yêu quái đương nhiên sẽ không ngã chết, Bạch Tiểu Miên nhảy ra ngoài, Ba Xà theo sát phía sau.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt hắn nhảy ra theo, dưới chân bỗng xuất hiện một trận pháp.

“… Hạ!”

Một tiếng quát chói tai, thân thể Ba Xà không theo khống chế từ cao rơi xuống, bị đóng chặt trong Phục Ma trận.

Mà khi trận pháp hoạt động, Ba Xà lại hô lớn: “Người này chết, còn ta chưa nhất định sẽ chết!”

Hạng Ngọc Loan khẽ cắn môi, Bạch Tiểu Miên sốt ruột: “Không được!”

Ba Xà cười cười, không biết thoát thân kiểu gì, cái mà trận pháp thu vào chỉ là xác rắn lột thật dài.

Hạng Ngọc Loan trầm mặt không nói, lấy ra một cái trường giản* ánh đỏ, bên trên tựa hồ có tiếng rồng ngâm, lại như tiếng kêu khóc của mấy vạn oan hồn.

Ba Xà mở to hai mắt, không nhịn được phát run.

“Làm kẻ ác, lòng tham không đáy.” Hạng Ngọc Loan thấy Ba Xà muốn chạy, không nói hai lời đâm thẳng vào thân hắn.

Cây giản này được rèn từ xương cốt của ác long.

Ba Xà muốn làm rồng, nhưng cũng càng sợ rồng, dữ tợn gào to: “Ngươi muốn đả thương ta, thì ta giết tên này trước! Nhan Trăn chắc chắn không muốn nhìn thấy kết quả này đi!”

Nhưng uy hiếp nào có tác dụng với Hạng Ngọc Loan. Hắn vốn vô tình, không hề chần chờ vẫn đâm xuống, Ba Xà trốn tránh khắp nơi, lại không phá được kết giới để thoát ra.

Hắn nhớ tới mười mấy năm trước, cũng do tên này triệu ra chân hỏa, đốt cháy cả hắn và Ly Diễm.

Thù cũ hận mới chồng chấy, Ba Xà sao có thể cứ thế mặc hắn xâu xé, phất ra một đoàn ma khí, hóa thành một đám rắn dây dưa cùng Hạng Ngọc Loan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.