Chương trước
Chương sau
***

Nếu không phải do hai ngày nay hành động của Thời Bất Phàm quá mức kỳ diệu làm Chân Nguyên Bạch không nhịn được oán thán thì dù có cho cậu thêm mười cái miệng cậu cũng ngậm thật chặt, không thốt lên nửa lời.

Cậu ngàn lần không nghĩ đến bản thân mới mở miệng nói hai câu đã bị đối phương bắt quả tang luôn.

"Ba thân yêu" đang một tay cầm cháo hạt kê, một tay cầm bánh nướng, nhút nhát sợ sệt nhìn qua, ánh mắt tràn đầy sự chột dạ và sợ hãi.

Thời Bất Phàm đi đến, cậu theo bản năng lùi lại phía sau, đối phương cầm cặp sách nhét vào ngực cậu: "Giúp tôi đem đến trường đi."

Chân Nguyên Bạch vội vàng dang đôi tay gầy ôm lấy, hai mắt đen lúng liếng nhìn hắn, môi Thời Bất Phàm cong cong, cúi đầu nói với cậu: "Tí nữa tìm cậu tính sổ sau vậy."

Đầu Chân Nguyên Bạch lập tức rụt lại.

Tống Mạc nuốt nước miếng, đi theo cậu đến trường, ấp úng nói: "Hắn nói thế là có ý gì? Là muốn đánh cậu à?"

Sắc mặt Chân Nguyên Bạch trắng bệch, không nói nửa lời.

Tống Mặc kiến nghị với cậu: "Chúng ta đi nói với giáo viên đi, được không?"

Chân Nguyên Bạch đâu dám, là do cậu nói bậy trước mà, dù bị đánh cũng xứng.

Lúc Thời Bất Phàm quay lại đã là tiết học cuối cùng của buổi trưa, quần áo mấy người hơi lộn xộn, trên mặt Minh Mạch còn có một vết thương nhỏ, rõ ràng là vừa đi đánh nhau về.

Bốn người vừa đi vào, mọi người trong lớp liền sôi nổi nhường chỗ, đám người Khâu Tinh hùng hùng hổ hổ về lại chỗ ngồi, nằm sấp xuống bàn ngủ luôn, Thời Bất Phàm thì dừng lại bên cạnh Tống Mạc, nhướng mày nhìn Chân Nguyên Bạch.

Chân Nguyên Bạch nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại, nhưng chờ đến lúc Thời Bất Phàm ngồi về phía sau cậu, cười một tiếng tùy tiện cũng làm cho lông tơ trên người cậu dựng đứng lên.

Chuông tan học vang lên, Chân Nguyên Bạch sửa ngay lập tức thói quen của mình, giáo viên vừa ra ngoài liền đi theo Tống Mạch đến nhà ăn, Thời Bất Phàm đột nhiên gọi một tiếng: "Chờ tôi cùng đi đi."

Tống Mặc nhỏ giọng nói:: "Tớ giúp cậu gọi giáo viên."

Chân Nguyên Bạch chỉ đành lùi lại ngồi về vị trí cũ, Thời Bất Phàm từ trong ngăn bàn lôi ra một hộp trà sữa trân châu matcha, hắn bỏ túi bọc, trong ánh mắt không hiểu gì của Chân Nguyên Bạch chọc ống hút vào, đưa qua cho cậu, không có ý tốt nối: "Hiếu kính ba nè."

"..." Chân Nguyên Bạch hoài nghi bên trong có hạ độc, nhẹ nhất cũng là thuốc tiêu chảy, cậu yếu ớt nói: "Buổi sáng tôi chỉ nói đùa thôi."

"Cậu nói đùa à?" Thời Bất Phàm vô cùng ngạc nhiên nói: "Tôi còn tưởng cậu nói thật đấy, dù sao tôi cũng mất trí nhớ, cũng có nhớ ba tôi trông như thế nào đâu, phải không?"

Chân Nguyên Bạch muốn khóc đến nơi, cậu cúi đầu, Thời Bất Phàm lại đẩy trà sữa qua: "Uống xong, đưa cậu đi ăn cơm."

Tay Chân Nguyên Bạch run rẩy duỗi qua, dùng cả hai tay ôm ly trà sữa, vẻ mặt vừa nhút nhát vừa sợ sệt, khác hoàn toàn với bộ dạng lúc sáng nói bản thân còn trẻ đã làm ba, khiến trong lòng Thời Bất Phàm cười lớn.

Chân Nguyên Bạch ngậm ống hút, nước mắt lưng tròng hút một ngụm, Thời Bất Phàm chống cằm hỏi: "Ngon không?"

Chân Nguyên Bạch có dám nói không ngon đâu: "Ngon."

"Ngon thì uống nhiều xíu đi, đi thôi, đến nhà ăn."

Hắn đi trước, thấy Chân Nguyên Bạch chậm rì rì phía sau thì quay lại ôm cậu, cười nói: "Cậu sợ cái gì? Cũng có đánh cậu đâu."

Trên hành lang, Quý Diễm Bình được Tống Mạc gọi tới vội vàng đi về phía phòng học, "Sao em ấy lại đánh Chân Nguyên Bạch?"

"Chân Nguyên Bạch mắng cậu ta."

"Chân Nguyên Bạch biết mắng người à?!" cái nhìn Quý Diễm Bình về Chân Nguyên Bạch rất tốt: "Nhất định là do Thời Bất Phàm làm sai trước."

Lúc Thời Bất Phàm vắt tay lên vai Chân Nguyên Bạch đi ra ngoài, cũng đồng thời đụng phải Quý Diễm Bình, Tống Mặc lập tức trốn phía sau cô, Quý Diễm Bình hơi dừng lại, nói: "Các em, quan hệ tốt ha."

Chân Nguyên Bạch cúi đầu, Thời Bất Phàm nói: "Đúng vậy, còn đặc biệt mua trà sữa cho cậu ấy nữa."

Quý Diễm Bình xác nhận với Chân Nguyên Bạch, cậu ủ rũ gật gật đầu, cô vẫn luôn muốn xác nhận Chân Nguyên Bạch có bị đánh không thấy thế thì yên tâm, "Ừ, vậy các em mau đi ăn cơm đi, đúng là không có nổi một ngày... Cho người ta yên tĩnh được mà."

Thời Bất Phàm nhìn qua Tống Mặc, cậu ta lập tức chạy đi mất.

Chân Nguyên Bạch cũng muốn chạy, nhưng Thời Bất Phàm không cho. Ôm tâm lý chết sớm, siêu sinh sớm, trước khi Chân Nguyên Bạch đến nhà ăn đã hút hết trà sữa, đưa Thời Bất Phàm nhìn cái ly rỗng, "Tôi uống xong rồi, chúng ta hòa nhau rồi đúng không?"

"Hòa cái gì?"

Chân Nguyên Bạch lấy hết can đảm: "Thì, cái việc tôi là ba cậu... Chỉ là đùa thôi."



Thời Bất Phàm không nhịn được cười, quay đầu đi lấy cơm.

Cả buổi trưa Chân Nguyên Bạch bình an vô sự.

Không bị tiêu chảy cũng không bị trúng độc, lúc ấy cậu mới nhận ra Thời Bất Phàm cũng không giận gì cậu cả.

Chân Nguyên Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối, Thời Bất Phàm vẫn đưa cậu về nhà, Chân Nguyên Bạch không nhịn được nói: "Thật ra cậu cũng khá tốt đấy."

"Hừm." Thời Bất Phàm duỗi tay ấn đầu cậu lên vai mình, lười biếng nói: "Không phải cậu đã sớm biết rồi sao?"

Ai mà biết.

Chân Nguyên Bạch nghĩ, trước kia Thời Bất Phàm trong lòng cậu là một ác bá chính hiệu, không chỉ bắt nạt cậu mà lúc trên lớp cũng luôn nhìn cậu chằm chằm, nếu hôm nào Chân Nguyên Bạch không cẩn thận đối diện với ánh mắt hắn, hắn rẽ hung tợn mà trừng lại cậu, cứ như Chân Nguyên Bạch làm ra tội ác tày trời gì vậy.

Trước kia cậu chẳng những chưa từng nói chuyện với hắn, mỗi lần thấy hắn Chân Nguyên Bạch đều sẽ cố gắng tránh đi, nhưng Thời Bất Phàm luôn có thể tìm ra cậu lúc cậu đang ở một mình, lúc thì gọi biệt danh của cậu, lúc thì đe dọa cậu vài câu, sau đó rời đi.

Nhưng Chân Nguyên Bạch sẽ không nói cho hắn biết những chuyện đó.

"Thật ra cậu không cần hôm nào cũng đưa tôi về đâu." Chân Nguyên Bạch không nhịn được thẳng cổ nói: "Cậu có thể đi chơi với bọn Diệp Liêm mà."

"Bọn họ so với cậu quan trọng hơn à?"

Đúng là bọn họ quan trọng hơn tôi mà.

Thời Bất Phàm đưa cậu đến cửa tiểu khu, Chân Nguyên Bạch ngăn hắn tiếp tục đi theo mình, nói: "Cậu về đi."

"Cứ để tôi đi về thế à?"

Chân Nguyên Bạch không hiểu gì, Thời Bất Phàm nhìn trái nhìn phải, kéo cậu vào một cái bốt điện thoại bỏ hoang, hỏi: "Không ôm tôi một cái à?"

Chân Nguyên Bạch không chỉ không chịu ôm mà còn đưa hai tay về phía đằng sau, Thời Bất Phàm cười một tiếng, đưa tay ôm cậu, nhỏ giọng nói: "Đồ keo kiệt."

Bản thân đã biểu hiện rõ như thế rồi, mà tổ tông này còn cứ làm như chẳng biết gì cả, vẫn cứ ngại ngùng.

Trên người Chân Nguyên Bạch có mùi ngòn ngọt, Thời Bất Phàm không biết có phải do tâm lý ám thị mới ngửi thấy không, chỉ là cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ngửi ngửi mãi như nghiện đến nơi.

Bốt điện thoại bị phơi ngoài trời cả ngày nóng hầm hập, Chân Nguyên Bạch bị ôm cũng không dễ chịu gì, cậu đẩy đẩy hắn, trong lòng buồn bực: "Cậu đối xử với người bạn nào cũng thế này à?"

Lại còn ghen nữa chứ, Thời Bất Phàm sờ mặt cậu, sâu xa nói: "Tôi chỉ đối xử với người ba thân yêu của tôi thế thôi."

Bọn họ ra khỏi bốt điện thoại, Chân Nguyên Bạch tạm biệt hắn, lúc đi vào cửa quay lại vẫn thấy Thời Bất Phàm đang đứng tại chỗ, vì vậy cậu lại vẫy tay tạm biệt lần nữa.

Chuyện này đúng là càng nghĩ càng thấy kỳ quái mà, Chân Nguyên Bạch đến tòa nhà đầu tiên nhìn lại lần nữa, Thời Bất Phàm vẫn không nhúc nhích, cậu nhanh chóng quay lại chạy vào tòa nhà vào thang máy.

Thời Bất Phàm trong nắng hoàng hôn lấy ra một điếu thuốc, lúc bật lửa còn cong miệng lên.

Trước mặt hắn thì không chịu thừa nhận, rời đi thì cứ lưu luyến mãi không rời.

Một chiếc xe Volkswangen* phổ thông đi qua bên cạnh hắn, cửa xe hạ xuống, Chân Tân Bình thò đầu qua nhìn dáng người cao thẳng của thiếu niên, lông mày cau lại.

*Xe Volkswangen:( Hình ảnh)



Chân Nguyên Bạch về đến nhà thì rửa trái cây tiện mang qua cho Chân Ưu Tú đang chơi game, cậu nhóc hơi bất ngờ nhìn cậu: "Em còn tưởng hôm nay anh cũng không về nhà chứ."

Chân Nguyên Bạch không để ý đến nhóc, bưng phần hoa quả của mình về phòng mở sách bài tập ra, bên ngoài liền truyền đến tiếng động, là Chân Bình Tân đã về nhà.

Trong lòng cậu ngay lập tức hơi lo lắng, cảm giác lo lắng này theo tiếng dép lê của Chân Bình Tân càng đến gần càng lớn thêm.

Cửa phòng bị đẩy ra, Chân Bình Tân nghiêm mặt nhìn cậu, Chân Nguyên Bạch ngẩng đầu nhìn ông, tay nắm chặt bút.

"Hôm qua con ngủ ở đâu?"

"Ở, nhà của Thời Bất Phàm."

Chân mày Chân Bình Tân lập tức nhíu lại, "Nhà lớn thế mà còn không đủ chỗ cho con ngủ à? Phải chạy sang nhà người khác ngủ luôn?"

Đấy, cậu nói đúng rồi này.



Chân Nguyên Bạch giải thích nói: "Hôm qua bọn con đi ăn thịt nướng, lúc về thì muộn rồi, sau đó người nhà Thời Bất Phàm đến đón, con ngại nhờ cậu ấy đưa về nhà nên đành ở lại nhà cậu ấy luôn."

"Sao không gọi điện cho ba? Con sợ làm phiền ba của con à?"

"Lúc ấy đã 12 giờ đêm rồi, con đành..."

Câu nói của cậu bị Chân Bình Tân bực bội cắt ngang: "Ba đã nói với con thế nào? Cách xa tên đó xa chút đi, con không nhớ được phải không? Hôm nay còn chạy đến tận cửa nhà chúng ta làm gì? Tìm con à? Cậu ta còn hút thuốc đấy con biết không? Con làm như thế là muốn học mấy thói xấu với cậu ta đấy à?"

Ông đột nhiên nghĩ đến điều gì, cảnh giác nói: "Hắn có dạy con hút thuốc không?"

Chân Nguyên Bạch lắc đầu.

Chân Bình Tân xoa tay nên tay nắm cửa, nói: "Ba cảnh cáo con lần nữa, từ nay về sau tránh xa cậu ta ra một chút, không thì ba đánh con đấy, đã biết chưa?"

Chân Nguyên Bạch vội vàng gật đầu không ngừng.

Chân Bình Tân cả người như muốn bốc hỏa, ông đóng lại của phòng Chân Nguyên Bạch, xoay người nhìn Chân Ưu Tú: "Vẫn còn chơi, sang năm phải thi cấp ba rồi, để ba xem con chơi game có giành được hạng nhất không!"

Chân Ưu Tú nghiêng đầu nhìn cậu: "Ba bốc cháy rồi kìa."

Bên ngoài không còn âm thanh nào nữa, Chân Nguyên Bạch ban đầu bị mắng cũng hơi khó chịu, đột nhiên bị câu này của Chân Ưu Tú chọc cho buồn cười, cậu cúi đầu làm bài tập tiếp, màn hình di động bỗng nhiên lóe lên.

Thời phiền phức: Tối nay ăn gì?

Chân Nguyên Bạch hơi không muốn để ý đến hắn, Chân Bình Tân đã nói thế rồi, rất có khả năng sẽ đánh cậu.

Cậu trả lời: Tôi đang làm bài tập.

Thời phiền phức: Thông Minh thật ngoan mà.

Chân Nguyên Bạch không trả lời hắn.

Lúc sau Tần Anh về nhà, Chân Nguyên Bạch nghe được hai người họ nói chuyện về mình trong phòng khách, lúc ăn cơm tối, Tần Anh cũng nói chuyện về Thời Bất Phàm, bà gắp cho Chân Nguyên Bạch và Chân Ưu Tú mỗi người một cái đùi gà, nói: "Con làm bạn với ai mẹ cùng ba cũng không kiểm soát được, nhưng mẹ phải nói cho con biết, nhà Thời Bất Phàm giàu có, nhưng thế thì có liên quan gì đến con không? Kể cả cậu ta có đối xử tốt với con, mang con đi chơi bời cùng, nhưng con nghĩ kỹ xem, cậu ta có thể học cùng trường với con hai, ba năm nhưng có thể cùng trường với con cả đời à?"

Chân Nguyên Bạch nói: "Con không phải bởi vì nhà cậu ấy có tiền mới đến nhà cậu ấy."

"Mẹ biết." Tần Anh cười nói: "Thông Minh của chúng ta đương nhiên không phải là một đứa trẻ ham hư vinh rồi, nhưng ba mẹ cũng nói thật, mẹ không nghĩ con sẽ làm bạn với một đứa trẻ như vậy, cậu ta hút thuốc, đánh nhau, bắt nạt bạn học, bây giờ đối xử tốt với con bởi vì con cứu cậu ta thôi, sau này cậu ta gây sự liên lụy đến con thì phải làm sao? Nhà chúng ta không có nhiều tiền để bao che cho đâu."

Chân Nguyên Bạch cúi đầu nói: "Cậu ấy chưa từng dẫn con đi đánh nhau."

"Thế lần trước tại sao con bị phạt đứng?" Chân Bình Tân mặt mày âm trầm nói: "Mới qua vài ngày thôi, cậu ta liên lụy con bị phạt đứng ở sân thể dục, bao nhiêu người nhìn vào, cậu ta không sợ mất mặt, con cũng không sợ đúng không? Con đang là một đứa trẻ ngoan tự nhiên tiếp xúc với tên vô lại ấy làm gì? Chúng ta không cần hắn báo ân! Ngày mai con nói với cậu ta, một đao cắt đứt, sau này không chơi cùng cậu ta nữa."

Ba cậu vừa nói xong, lòng Chân Nguyên Bạch lập tức sinh ra tâm lý phản kháng nhưng cậu không dám cãi lại, cảm giác hờn dỗi tràn đầy trong ngực, vành mắt hơi hơi đỏ lên.

Tần Anh hơi kéo cậu, nói: "Được rồi, ăn cơm đi."

Chân Nguyên Bạch ăn hết đùi gà, là người đầu tiên rời bàn ăn về phòng.

Cậu nằm trên giường, phát hiện mười phút trước nhận một tin nhắn của Thời phiền phức: Đang làm gì vậy? Không trả lời tin nhắn của tôi luôn.

Chân Nguyên Bạch nhớ tới những lời ba mẹ nói, lại nhớ cảm giác bị phạt đứng trên sân thể dục, do dự xem có nên chặn Thời phiền phức không, kết quả một lời mời tham gia cuộc gọi video gửi tới, cậu không kịp đề phòng nhấn nhận, lập tức nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thời Bất Phàm.

Đối phương đang nằm trên giường của mình, vốn đang bày ra tư thế đẹp trai nhất, nhưng sau khi thấy mặt Chân Nguyên Bạch, hắn nhìn gần vào màn hình, nói: "Làm sao thế? Mắt đỏ lên rồi? Ai bắt nạt cậu?"

Chân Nguyên Bạch nhìn hắn qua màn hình, cảm thấy bản thân bị khinh bỉ đều tại Thời Bất Phàm, cậu không nhịn được nói.

Giọng nói nhỏ nhỏ chứa đầy dũng khí: "Từ ngày mai trở đi, cậu cách xa tôi ra một chút."

- -----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Ca: Tôi không nghe rõ, cậu nói lại đi.

Nguyên Nguyên:...

- -----------------------------------------

yiuyt68: Tui có đăng thêm cả trên wordpress rùi, cô nào quen dùng wordpress thì sang bên đó cũng được ha. Tui để link trong hồ sơ nhe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.