***
Nếu không phải do hai ngày nay hành động của Thời Bất Phàm quá mức kỳ diệu làm Chân Nguyên Bạch không nhịn được oán thán thì dù có cho cậu thêm mười cái miệng cậu cũng ngậm thật chặt, không thốt lên nửa lời.
Cậu ngàn lần không nghĩ đến bản thân mới mở miệng nói hai câu đã bị đối phương bắt quả tang luôn.
"Ba thân yêu" đang một tay cầm cháo hạt kê, một tay cầm bánh nướng, nhút nhát sợ sệt nhìn qua, ánh mắt tràn đầy sự chột dạ và sợ hãi.
Thời Bất Phàm đi đến, cậu theo bản năng lùi lại phía sau, đối phương cầm cặp sách nhét vào ngực cậu: "Giúp tôi đem đến trường đi."
Chân Nguyên Bạch vội vàng dang đôi tay gầy ôm lấy, hai mắt đen lúng liếng nhìn hắn, môi Thời Bất Phàm cong cong, cúi đầu nói với cậu: "Tí nữa tìm cậu tính sổ sau vậy."
Đầu Chân Nguyên Bạch lập tức rụt lại.
Tống Mạc nuốt nước miếng, đi theo cậu đến trường, ấp úng nói: "Hắn nói thế là có ý gì? Là muốn đánh cậu à?"
Sắc mặt Chân Nguyên Bạch trắng bệch, không nói nửa lời.
Tống Mặc kiến nghị với cậu: "Chúng ta đi nói với giáo viên đi, được không?"
Chân Nguyên Bạch đâu dám, là do cậu nói bậy trước mà, dù bị đánh cũng xứng.
Lúc Thời Bất Phàm quay lại đã là tiết học cuối cùng của buổi trưa, quần áo mấy người hơi lộn xộn, trên mặt Minh Mạch còn có một vết thương nhỏ, rõ ràng là vừa đi đánh nhau về.
Bốn người vừa đi vào, mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-cung-giao-thao-mat-tri-nho-gia-vo-yeu-duong/2866473/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.