***
Thời Bất Phàm cảm thấy rất kích thích nhưng Chân Nguyên Bạch chỉ cảm thấy toàn là sợ hãi.
Cậu mở to đôi mắt kinh hoàng, "Ba tôi sẽ đánh tôi đấy."
Tim Thời Bất Phàm bị đôi mắt kia nhìn làm cho run rẩy, có loại cảm xúc muốn mạnh mẽ bùng nổ nhưng bị hắn kìm nén lại, hắn nói: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà ba cậu còn đánh cậu hả?"
Đầu Chân Nguyên Bạch lại rũ xuống, lọn tóc xoăn trên trán rơi xuống mi mắt, Thời Bất Phàm dùng tay vuốt đi, bị cậu quay mặt đi né tránh, giọng điệu oán giận như đang làm nũng: "Cậu đừng chạm vào tôi."
Thời Bất Phàm chưa từng thấy bạn cùng lứa nào ngoan như cậu, ba mẹ bảo làm gì thì làm cái đấy, một chút ý muốn phản đối cũng không có. Hắn cũng hết hy vọng có thể ở lại tìm tí kích thích, hắn thay đổi phương pháp, cố ý nói: "Ba cậu đang đối xử với cậu như bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đấy à? Bảo nằm nhà thì về nhà liền nằm, cậu cũng có làm sai gì đâu, bảo không cho cậu đi học thì không cho cậu đi học, như thế thật quá đáng."
Ban đầu Chân Nguyên Bạch cũng cảm thấy vậy, nhưng cậu lại không dám cãi lại Chân Bình Tân, lúc này Thời Bất Phàm như nói lên nỗi lòng của cậu vậy, cậu dùng tay lau khóe mắt, không nói gì cả.
Ánh mắt Thời Bất Phàm lóe lên, mũi chân đụng đụng cậu, nói: "Bạn nhỏ Thông Minh à, cậu thật sự không định đi học à? Ba cậu cũng có khóa cửa đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-cung-giao-thao-mat-tri-nho-gia-vo-yeu-duong/2866466/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.