Chương trước
Chương sau
***

Chân Nguyên Bạch từng gặp người xin ăn, xin tiền nhưng chưa từng gặp người xin bị đánh bao giờ, thiếu niên này trong một ngày làm tam quan cậu đảo lộn hai lần rồi, cậu hơi không biết làm sao luôn rồi đấy.

Thiếu niên đang cầu xin vô cùng chân thành bị Khâu Tinh và Minh Mạch ấn lại lên mặt đất, thiếu chút nữa là dập đầu với Chân Nguyên Bạch.

Mặt Thời Bất Phàm âm trầm, đối phương có suy nghĩ gì đương nhiên hắn biết, Chân Nguyên Bạch tay gầy chân gầy, da thịt mềm mỏng, dù đánh mười lần cũng không bằng một cái của người khác, hắn nghe mấy câu "Anh Chân", "Anh Thông Minh" nhớp nhớp ngấy ngấy suýt thì không nhịn được muốn xông lên đánh tên kia.

Nhưng đối với hắn, đánh người không phải việc ưu tiên hàng đầu, hôm nay hắn muốn cho Chân Nguyên Bạch biết, ai mà bắt nạt cậu, cậu cũng có thể phản kháng lại, dù là mấy tên đầu gấu trường số 3 thì cũng chỉ là mấy con dê con thôi.

Lúc thiếu niên kia cầu xin đến sắp rớt nước mắt, Chân Nguyên Bạch cuối cùng cũng không chịu nổi chạy tới, nhanh chóng đánh một cái vào bả vai của cậu ta, rồi lại bịch bịch chạy về, nhỏ giọng nói: "Đánh rồi."

Mắt thiếu niên kia ngấn lệ, trông mong nhìn về phía Thời Bất Phàm, yên lặng đợi phán quyết.

"Được." Thời Bất Phàm cuối cùng cũng mở miệng, lúc thiếu niên kia đang muốn thở phào một hơi lại nghe thấy Chân Nguyên Bạch thốt lên: "Chờ, chờ chút."

Thiếu niên kia thót tim, đáng thương vắt ra hai giọt nước mắt.

Chân Nguyên Bạch cảm thấy xấu hổ vì mình bắt nạt người khác, cậu nhẹ giọng nói với Thời Bất Phàm: "Cậu nói với cậu ta, sau này đừng tìm cậu gây phiền phức nữa..."

Thời Bất Phàm hiểu ra, hắn quay mặt lại nói: "Sau này hẹn đánh nhau đừng có tìm tao, tao phải chăm chỉ học tập, chúng mày mà làm tao thi trượt đại học, tao đánh từng người một vào nằm phòng ICU* chơi mười năm đấy, biết chưa?"

*Phòng bệnh ICU: ICU được viết tắt từ cụm từ Intensive Care Unit. ICU là nơi đặc biệt trong bệnh viện nhằm điều trị, chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng.

Khâu Tinh bị câu "Tao phải chăm chỉ học tập" kia dọa cho cằm muốn rơi xuống đất, thiếu niên kia cũng sững sờ một lúc, vì kẻ địch mạnh bản thân yếu nên không chút do dự gật đầu: "Tôi biết rồi Thời Ca, tôi sẽ nhớ thật kỹ, về sẽ cảnh cáo bọn kia tránh xa cậu ra!"

Khâu Tinh buông lỏng tay, thiếu niên nhảy dựng lên như con báo chạy đi, Thời Bất Phàm quay đầu nhìn Chân Nguyên Bạch: "Hài lòng chưa?"

Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, Thời Bất Phàm khoác vai cậu đi ra ngoài, còn không quên nói cảm ơn với mấy đứa bạn vất vả mệt nhọc: "Tối mấy cậu đi đâu chơi?"

Minh Mạch lập tức nói: "Đi chơi bi-a, Thời Ca đi không?"

"Được, hôm nay tôi mời." Thời Bất Phàm nói: "Tôi không đi, phải làm bài với Nguyên Nguyên."

Khâu Tinh sững sờ tại chỗ, chờ đến lúc bóng Thời Bất Phàm biến mất mới hỏi Diệp Liêm: "Đầu Thời Ca có vấn đề thật à?"

Diệp Liên gật đầu đông tình: "Vấn đề rất lớn luôn."

Minh Mạch cũng hơi hoảng hốt: "Cậu ta vừa bảo phải chăm chỉ học hành, chắc không phải thật đâu nhỉ? Truyền đến trường số 3 thì còn mặt mũi gì nữa?"

Bọn họ lấy đánh đấm làm vinh dự, nghiêm túc nghe giảng là nhục nhã, nếu ai trong lớp khen bọn họ ngoan ngoãn, bọn họ nhất định sẽ lật bàn làm người đó chảy máu tại chỗ, ngoan cái rắm ấy, sỉ nhục người khác đấy à? Mấy năm nay Thời Bất Phàm cũng tôn thờ quan điểm này, nhưng ai mà nghĩ được, mất trí nhớ một lần mà tam quan muốn mất luôn theo rồi.

Khâu Tinh hơi khó chịu nói: "Hơn nữa gần đây cậu ấy quan tâm đến Đồ Ngu Ngốc kia còn hơn cả chúng ta nữa, hôm nay coi chúng ta như đàn em ấy, cậu ấy có ý gì thế?"

Minh Mạch cố suy nghĩ với cái đầu không mấy thông minh của mình: "Đây là do tình huống gà con* à? Chân Ngu Ngốc là người đầu tiên đến bệnh viện thăm nó không phải à?"

*Gà con thấy ai đầu tiên sẽ nhận người ấy là mẹ

"Người đầu tiên đến thăm nó là bác sĩ chữa trị mà."

Diệp Liêm cất điện thoại từ từ đi ra ngoài, nói: "Nhắc nhở mấy cậu một câu, đừng có gọi Chân Nguyên Bạch bằng biệt danh, đương nhiên đấy là nếu các cậu không muốn bị Thời Ca ấn xuống cho Chân Nguyên Bạch đánh."

Cuộc đời Chân Nguyên Bạch lần đầu tiên vui như vậy, hóa ra đánh mắng lại người khác thật sảng khoái, cậu kích động đến mức đôi mắt sáng lên, cúi đầu trộm vui vẻ, tay nắm chặt quai đeo cặp, chân nhẹ nhàng đá mấy cái lá rụng, vô cùng kìm chế.



Thời Bất Phàm cong môi, nắm lấy dây đeo cặp của cậu kéo vào lòng mình, ôm eo nói: "Lần sau có người bắt nạt cậu cậu biết làm gì chưa?"

Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, lại nhịn không được hỏi: "Nếu tôi không đánh lại người ta thì sao?"

"Cậu đừng ra tay, gặp phải chuyện như thế thì nói với tôi, tôi bắt người cho cậu đánh, thế là đánh được rồi phải không?"

Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, mặt trắng như tuyết hơi hồng lên, môi hồng nhuận, Thời Bất Phàm liếm liếm môi, đột nhiên Chân Nguyên Bạch tách tay hắn ra khỏi eo mình, đi về phía trước hai bước, đánh trống lảng nói: "Tôi mời cậu uống trà sữa."

"Sao hôm nào cậu cũng muốn mời tôi uống trà sữa thế?"

"Vậy cậu muốn ăn gì nói với tôi đi, tôi nhất định sẽ mời cậu."

Con ngươi Thời Bất Phàm lập lòe, nói: "Thật à?"

"Thật mà." Chân Nguyên Bạch nhớ tiền hắn vẫn đang trong ví mình, rồi nói: "Vừa nãy cậu muốn ăn một bữa thịnh soạn đúng không? Tôi mời cậu."

Thời Bất Phàm trầm thấp cười, Chân Nguyên Bạch tiếp tục đi, vừa nhìn hắn vừa nghe hắn nói: "Tôi muốn ăn một bữa lớn thật, chỉ sợ cậu không dám mời thôi."

Chân Nguyên Bạch cân nhắc số tiền lần trước hắn đưa cho mình có vài trăm, hào phóng nói: "Không quá một ngàn là được."

Đem tiền Thời Bất Phàm cho mình dùng lên người hắn, sau đó cậu thêm chút tiền bù vào nữa, cũng coi như là báo đáp hắn, trong đầu Chân Nguyên Bạch tính nhẩm trong đầu số tiền tiêu vặt của mình còn thừa, dưới chân không chú ý bị vướng vào một cái rễ cây, Thời Bất Phàm vội vươn tay đỡ lấy cậu, do lực quán tính mà Chân Nguyên Bạch đụng vào ngực hắn.

Chóp mũi cậu chạm vào khóa kéo trên áo đồng phục của Thời Bất Phàm, ngửi được mùi xà phòng trên người hắn, vòng eo lại bị ôm lấy, Chân Nguyên Bạch cứng đờ người trong giây lát, vội đẩy hắn ra. Nhưng Thời Bất Phàm lại tiến lên hai bước, ép cậu phải lùi về phía sau, cặp sách đụng phải thân cây sau lưng, người cũng bị Thời Bất Phàm làm cho đông cứng lại.

Phía sau cách đó không xa, Diệp Liêm kéo hai người đang nhìn không rời mắt, ba thiếu niên lập tức ngồi xổm xuống sau một gốc cây, Minh Mạch và Khâu Tinh đều đang trợn tròn hai mắt.

Trong rừng vang đầy tiếng côn trùng kêu và tiếng lá rụng.

Đôi mắt Chân Nguyên Bạch tựa pha lê, lúc cậu hơi mở to mắt nhìn người khác cứ mang đến cảm giác như con vật nhỏ bị người ta bắt nạt.

Thời Bất Phàm chậm rãi kề sát khuôn mặt, Chân Nguyên Bạch hận không thể làm cho cặp sách sau lưng biến mất, để lưng mình có thể dựa vào thân cây, cũng dễ dàng tạo một khoảng cách với Thời Bất Phàm.

Cậu nghe thấy Thời Bất Phàm nói: "Đã mời tôi ăn rồi... Thì không được đổi ý nữa đâu."

Môi Thời Bất Phàm càng ngày càng gần, Chân Nguyên Bạch siết chặt ngón tay, sắc hồng hào trên mặt chậm rãi rút đi, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Ánh mắt thiếu niên dán chặt vào đôi môi đang mím chặt của cậu, một giây trước lúc môi chạm nhau, cậu phản xạ có điều kiện quay đầu đi, tiếng nuốt nước bọt vang rõ giữa hai người, giọng Chân Nguyên Bạch hơi nức nở: "Tôi, tôi, vẫn còn, đề thi chưa làm xong."

Chết tiệt.

Tim Thời Bất Phàm siết chặt, cậu càng như vậy làm hắn càng muốn hung hăng bắt nạt cậu.

Rõ ràng thích hắn, cũng nói là đã xác định quan hệ rồi, nhưng lần nào hắn tới gần cậu cũng cố tình trốn thật xa. Tim Thời Bất Phàm đập nhanh đến mức lồng ngực cũng đau nhói, khàn giọng nói: "Bảo muốn mời tôi ăn một bữa thịnh soạn mà đồ ăn khai vị cũng không cho à? Hử?"

Nước mắt Chân Nguyên Bạch như hạt châu rơi xuống.

Khâu Tinh và Minh Mạch mất rất nhiều sức mới bịt kín được miệng không hét lên.

Bên này, Thời Bất Phàm cuối cùng cũng mềm lòng, hắn kéo dài khoảng cách, nói: "Uống trà sữa cũng được, đi thôi."

Chân Nguyên Bạch cúi gằm mặt đi ra ngoài, cậu muốn nói rất nhiều thứ nhưng không biết nói thế nào, sao Thời Bất Phàm lại thế này... Nếu ba mẹ cậu mà biết nhất định càng không cho mình tiếp xúc với Thời Bất Phàm. Chân Nguyên Bạch cũng không thật sự muốn tiếp xúc với hắn, với chuyện này cũng làm cậu rất sợ hãi, đầu luôn nghĩ xem làm thế nào để nghỉ chơi với Thời Bất Phàm..... Mà không chọc giận hắn, không làm tổn thương lòng tự tôn của hắn.

Hai người họ vừa đi, Khâu Tinh liền không nhịn được: "Đù! Đù!! Đù!!!"



Minh Mạch theo ngay sau đó: "Mẹ ơi! Ba ơi!! Bà nội ơi!!!"

Lúc đi mua trà sữa, chủ quán thăm dò nhìn thoáng qua đôi mắt hồng hồng của Chân Nguyên Bạch, đưa trà sữa cho cậu còn nhỏ tiếng hỏi: "Cậu ta bắt nạt em à?"

Chân Nguyên Bạch vội vàng lắc đầu: "Không có, cảm ơn chị quan tâm."

Chủ quán trà sữa không tin lắm nhìn Thời Bất Phàm, còn tưởng Thời Bất Phàm bắt Chân Nguyên Bạch mua trà sữa cho hắn uống, nhưng đến khi cô nhìn thấy đôi giày dưới chân Thời Bất Phàm thì nuốt lại lời muốn nói.

Chân Nguyên Bạch đưa cho Thời Bất Phàm một cốc trà sữa, chào tạm biệt với chủ quán. Thời Bất Phàm cầm cốc trà sữa cau mày, cả hai người đều có tâm sự trong lòng nên không nói chuyện với nhau, mãi đến khi có giọng nói vang lên: "Phàm Phàm?"

Cả người cùng ngẩng đầu, Chân Nguyên Bạch thấy mẹ Thời từ trong xe đi ra, đối phương hơi hơi mỉm cười, nói: "Mẹ chờ con lâu rồi, hôm nay ba con về, bữa tối nay đi ăn cùng ông bà đi."

Chân mày Thời Bất Phàm càng cau lại.

Bọn họ nhìn nhau, biểu cảm mẹ Thời hơi xấu hổ, đúng lúc này cửa xe bên kia có người đàn ông đi ra, nhìn thấy ông Chân Nguyên Bạch như thể thấy được Thời Bất Phàm lúc 40 tuổi vậy, đó chắc là ba của Thời Bất Phàm, nhưng lại không giống với người đến nhà cậu cảm ơn. Người đàn ông này vô cùng tuấn tú, mang đến cảm giác lạnh thấu xương, lời nói ra lại không khách sáo chút nào: "Não con thật sự có vấn đề à?"

Trán Thời Bất Phàm nổi lên gân xanh, Chân Nguyên Bạch vừa nhìn qua đã thấy hắn trở tay, hung hăng ném trà sữa lên xe của ba mẹ hắn, trà sữa dinh dính bắn lên bộ sườn xám cao quý của mẹ Thời, nụ cười của bà lập tức cứng lại.

Chân Nguyên Bạch như gà con trong bầy đại bàng, bị Thời Bất Phàm nắm cặp kéo đi. "Về trường làm đề với cậu."

Cậu bị Thời Bất Phàm kéo đi cả một đường, cả đầu đầy mê mang, nhưng cũng không dám tùy tiện hỏi chuyện nhà Thời Bất Phàm, cả quá trình đều chú tâm hút trà sữa.

Sắc mặt Thời Bất Phàm như Diêm Vương, qua lông mày đang nhíu chặt của hắn là biết lúc này đang rất bực bội.

Lúc bọn họ sắp đến khu dạy học thì Chân Bình Tân chủ động gọi điện cho Chân Nguyên Bạch, lúc này ông cũng đã tan làm từ lâu rồi, nói chuyện cũng không còn tức giận nữa: "Con đi học đúng không?"

Chân Nguyên Bạch vội vàng gật đầu, Chân Bình Tân liền nói: "Sao vẫn chưa về, ở lại học tiết tự học buổi tối à?"

"Không ạ, con về giờ đây." Chân Nguyên Bạch tắt điện thoại, cảm thấy lời Thời Bất Phàm nói thật đúng, định cảm ơn hắn thì khi đối mặt với đối phương, lại không biết nói gì.

Thời Bất Phàm mặt không cảm xúc nhìn cậu, hỏi: "Ba cậu không giận à?"

Chân Nguyên Bạch lắc đầu,

"Giờ về nhà à?"

"Ừm..."

"Ừ, đi thôi, đưa cậu về nhà." Thời Bất Phàm xoay người đi trước, Chân Nguyên Bạch nhắm mắt đi theo, lại bất ngờ thấy ít cảm xúc khổ sở trên mặt hắn: "Cậu đi tìm bọn Khâu Tinh à?"

"Tôi đi uống rượu."

Chân Nguyên Bạch ngậm miệng lại.

Bước chân Thời Bất Phàm chậm dần, chậm đến mức Chân Nguyên Bạch cũng phải cố đi chậm lại mới không vượt qua hắn, lúc sắp đến cổng trường, hắn lại đột nhiên dừng lại, quay qua nhìn Chân Nguyên Bạch: "Nếu tối nay cậu ở lại ký túc xá với tôi, tôi sẽ không đi uống rượu nữa."

- --------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Ca: Ở lại ký túc xá với tôi.

Nguyên Nguyên: QWQ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.