***
Chân Nguyên Bạch từng gặp người xin ăn, xin tiền nhưng chưa từng gặp người xin bị đánh bao giờ, thiếu niên này trong một ngày làm tam quan cậu đảo lộn hai lần rồi, cậu hơi không biết làm sao luôn rồi đấy.
Thiếu niên đang cầu xin vô cùng chân thành bị Khâu Tinh và Minh Mạch ấn lại lên mặt đất, thiếu chút nữa là dập đầu với Chân Nguyên Bạch.
Mặt Thời Bất Phàm âm trầm, đối phương có suy nghĩ gì đương nhiên hắn biết, Chân Nguyên Bạch tay gầy chân gầy, da thịt mềm mỏng, dù đánh mười lần cũng không bằng một cái của người khác, hắn nghe mấy câu "Anh Chân", "Anh Thông Minh" nhớp nhớp ngấy ngấy suýt thì không nhịn được muốn xông lên đánh tên kia.
Nhưng đối với hắn, đánh người không phải việc ưu tiên hàng đầu, hôm nay hắn muốn cho Chân Nguyên Bạch biết, ai mà bắt nạt cậu, cậu cũng có thể phản kháng lại, dù là mấy tên đầu gấu trường số 3 thì cũng chỉ là mấy con dê con thôi.
Lúc thiếu niên kia cầu xin đến sắp rớt nước mắt, Chân Nguyên Bạch cuối cùng cũng không chịu nổi chạy tới, nhanh chóng đánh một cái vào bả vai của cậu ta, rồi lại bịch bịch chạy về, nhỏ giọng nói: "Đánh rồi."
Mắt thiếu niên kia ngấn lệ, trông mong nhìn về phía Thời Bất Phàm, yên lặng đợi phán quyết.
"Được." Thời Bất Phàm cuối cùng cũng mở miệng, lúc thiếu niên kia đang muốn thở phào một hơi lại nghe thấy Chân Nguyên Bạch thốt lên: "Chờ, chờ chút."
Thiếu niên kia thót tim, đáng thương vắt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-cung-giao-thao-mat-tri-nho-gia-vo-yeu-duong/2866463/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.