Không lâu sau khi cậu hủy kết bạn với Thời Bất Phàm, Chân Nguyên Bạch liền nhận được một cuộc gọi của hắn, cậu chuẩn bị sẵn tâm lý bị Thời Bất Phàm hung dữ mắng một trận, nói: "Alo."
"Ra ngoài đi."
"Hả?"
"Đang ở dưới lầu nhà cậu."
Chân Nguyên Bạch lập tức ngồi thẳng dậy, "Cậu cậu cậu cậu, cậu tới nhà tôi làm cái gì?"
Từ giọng điệu có thể nghe ra cậu đang hoảng loạn, Thời Bất Phàm rất vừa ý, nói: "Tìm cậu tính sổ."
Chân Nguyên Bạch nhìn ra cửa sổ, đêm không trăng gió lộng, đúng là thích hợp để giết người, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi tắm rồi, không muốn ra ngoài."
"Vậy tôi lên tìm cậu nhé?"
"..."
Chân Nguyên Bạch khóc áo khoác ngoài dài lên người, ba mẹ cậu sau khi ăn cơm có thói quen ra ngoài đi bộ tiêu thực, đôi khi còn kéo theo cậu và Chân Ưu Tú đi theo, đúng lúc này không có trong nhà.
Cậu nhìn thời gian, tính ra rằng nếu giờ cậu ra ngoài sẽ không gặp phải ba mẹ liền đi thẳng xuống tầng, Thời Bất Phàm đang ở ngoài thùng điện thoại bỏ không của tiểu khu chờ cậu, từ xa nhìn thấy cậu đi đến, hắn liền đứng thẳng lại, cong khóe môi.
Chân Nguyên Bạch theo bản năng ngưng thở chốc lát, đi chậm lại, nhăn mặt không tình nguyện đi về phía hắn, thanh âm mềm mại: "Tôi kết bạn lại với cậu là được rồi mà, sao phải chạy đến đây làm gì?"
"Tôi phải tự đến hỏi một chút, rằng tôi đã đụng gì đến cậu rồi." Thời Bất Phàm nhìn bộ dạng nhát gan của cậu là cảm thấy buồn cười, rốt cuộc trong mắt bạn nhỏ Thông Minh hắn đáng sợ đến mức nào cơ chứ, lần nào thấy hắn cũng thế này.
"Cậu, cậu chưa từng đụng gì đến tôi cả."
"Vậy sao cậu hủy kết bạn với tôi làm gì?"
"Tôi..." Chân Nguyên Bạch mím môi, tìm được một lý do: "Bởi vì ảnh đại diện của cậu đáng sợ quá."
Thời Bất Phàm nhớ đến cái ảnh đại diện mặt nạ thần chết kia của mình, hơi bất ngờ nhướn mày: "Dọa thầy Chân của chúng ta rồi à?"
"Ừm!" Chân Nguyên Bạch dùng sức lên án: "Chỉ cần tôi nhắn tin với cậu, thì sẽ gặp ác mộng!"
"Mơ thấy cái gì?" Thời Bất Phàm tới gần cậu, nghiêng đầu nói: "Chẳng lẽ mơ thấy tiếng thét* à?"
*Tiếng thét: hay là Scream, là một bộ phim kinh dị Mỹ năm 1996, raw ghi: 惊声尖叫现场 nhưng xin phép để luôn tên tiếng việt. (ảnh của thần chết là ảnh đại diện của Thời Bất Phàm)
Tiếng thét là cái gì cơ? Trong mắt Chân Nguyên Bạch lộ ra nghi hoặc, Thời Bất Phàm lại càng tiến gần hơn, đột nhiên hắn chạm nhẹ lên miệng cậu một cái, Chân Nguyên Bạch cứng đờ người, hắn thì đã thong thả đứng thẳng lại: "Nào, kết bạn lại đi."
Hắn giơ điện thoại của mình ra, ánh mắt ra lệnh, Chân Nguyên Bạch ậm ừ hai tiếng, móc đt từ trong túi ra, quét mã QR, nói: "Cậu thật rảnh hơi mà."
"Ai bảo cậu đụng đến tôi làm gì." Thời Bất Phàm cười: "Tiện thể nộp bài tập luôn, được rồi, cậu lên nhà đi."
Chân Nguyên Bạch xoay cái đi luôn, Thời Bất Phàm đột nhiên nói: "Bạn nhỏ Thông MInh à."
Chân Nguyên Bạch dùng lại, xoay người ra sau.
Áo khoác ngoài là len lông cừu, bên ngoài còn có mấy cái túi lớn, trông có vẻ khá dày. Nhìn cậu mặc như vậy tự nhiên Thời Bất Phàm cũng cảm thấy ấm áp, trong lòng như có dòng nước ấm chảy ra, róc rách mãi không ngừng, hắn đưa tay ra đằng sau, nói: "Rất lâu cậu không 'kìm lòng không nổi' với tôi rồi đúng không?"
Hắn lại ám chỉ Chân Nguyên Bạch nên nộp bài tập đi đây mà.
Tay Chân Nguyên Bạch nhét vào mấy cái túi to của áo, rất bất mãn khi hắn gọi mình là 'bạn nhỏ', nghiêm mặt nói: "'Kìm lòng không nổi' của tôi là một bạn nhỏ rất tùy hứng, nó muốn xuất hiện thì sẽ tự xuất hiện, không muốn thì dùng cách nào cũng không được đâu."
Thời Bất Phàm gật gật đầu, nói: "Bạn nhỏ nói, đánh một trận là sẽ xuất hiện à?"
Mặt Chân Nguyên Bạch trắng bệch, cậu liếm liếm môi, nói: "Cậu, cậu muốn đánh nó chạy luôn à..."
"Chạy mất thì lại tìm về, không phải là được rồi sao?"
"..." Chân Nguyên Bạch đứng ở đó, môi giật giật, không nói lên lời.
Thời Bất Phàm cúi đầu cười ra tiếng, giương mắt thì nhìn thấy Chân Nguyên Bạch vẫn đang nhìn mình, thương tình nói: "Được rồi, về nhà đi."
Chân Nguyên Bạch trừng mắt nhìn hắn một cái, tức giận chạy vào tiểu khu.
Hôm sau là thứ bảy, Chân Ưu Tú không đưa cậu đi học, Chân Nguyên Bạch tự đi ngồi xe buýt đi học, không ngờ rằng, Thời Bất Phàm ngày nào cũng mua bữa sáng cho cậu lại không ở đấy, cậu cúi đầu gửi tin nhắn cho đối phương: "Hôm nay cậu có đến không? Không đến thì tôi đi đây."
Thời Bất Phàm không trả lời.
Chắc là sẽ không đến đâu.
Chân Nguyên Bạch chen lên xe buýt đến trường, mua bữa sáng cho hai người trước cổng trường rồi lên lớp, đến lúc hết giờ truy bài vẫn không thấy Thời Bất Phàm đến, Diệp Liêm phía sau cậu gọi cậu: "Thời Ca đi đâu đấy?"
Trong lòng Chân Nguyên Bạch cũng buồn bực, nói: "Sao mà tôi biết cậu ấy đi đâu được."
Cậu lại hỏi: "Không đi cùng các cậu à?"
"Không." Khâu Tinh và Minh Mạch chen vào nói: "Từ lúc chơi với cậu, cậu ấy không đi với chúng tôi nữa, cậu cũng không gặp à?"
Chân Nguyên Bạch đang nghi hoặc thì điện thoại bỗng vang lên, Thời Bất Phàm trả lời tin nhắn của cậu: "Đi muộn, đến trường giờ đây, cậu ăn gì chưa?"
Cậu thở phào nhẹ nhõm nói với ba người đang lo lắng kia, đồng thời cau mày trả lời: "Mua đồ ăn cho cậu rồi, cậu đi học muộn thế có vào được không?"
Sự thật đã chứng minh, Thời Bất Phàm không thể không vào được. Dù gì thì việc gì hắn làm nhà trường cũng nhắm một mắt mở một mắt. Lúc hắn vào lớp vẫn đang mặc quần áo của ngày hôm qua, dưới mắt hơi thâm đen, tuy đang cười tủm tỉm nhưng sắc mặt lại không được tốt lắm. Hắn ngồi xuống phía sau Chân Nguyên Bạch, nhận bữa sáng cậu đưa cho, bởi vì biết hắn không ăn, uống được những gì làm từ đậu, đậu đỏ, đậu xanh gì cũng không ăn được, nên Chân Nguyên Bạch rất tri kỷ mà mua cháo cho hắn, Thời Bất Phàm cắm ống hút* uống một ngụm, tâm tình hơi lạnh cũng ấm áp hơn.
*Bên trung mua cháo mang đi ăn bằng ống hút thật thì phải.
Cả tiết buổi sáng hắn đều dùng để ngủ, Chân Nguyên Bạch cũng không nói gì, mãi đến lúc tan học buổi chiều, Thời Bất Phàm mới vừa nâng má vừa ngồi nhìn cậu mười năm như một, dọn bàn, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài phòng học.
Hết lần này đến lần khác, Chân Nguyên Bạch cứ quay sang nhìn hắn, Thời Bất Phàm cuối cùng cũng quay đầu sang: "Có gì muốn nói à?"
"Có phải hôm qua cậu không về nhà cả đêm, đúng không?"
"Bị cậu nhìn ra rồi à." Tay Thời Bất Phàm đan lại, gác sau đầu, cong môi nói: "Đúng là thật thông minh mà."
Tư thế này của hắn làm Chân Nguyên Bạch càng có vẻ lùn hơn, Chân Nguyên Bạch duỗi tay kéo tay hắn xuống, hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
"Quán nét, đi suốt đêm."
Chân Nguyên Bạch hơi tức giận: "Sao cậu lại không về nhà ngủ?"
"Hôm qua thấy cậu nên không muốn về nhà nữa."
Chân Nguyên Bạch nói: "Cậu bảo sẽ nghiêm túc học hành mà, sao lại đi quán nét cả đêm hả?"
"Bởi vì không còn chỗ nào để đi nữa." Thời Bất Phàm véo véo vành tai, nói: "Cậu không cho tôi đến nhà cậu ngủ, cũng không muốn đến nhà tôi, hại tôi không có chỗ nào để đi cả."
"Cậu đang ngụy biện đấy à?" Chân Nguyên Bạch nói: "Chẳng nhẽ tôi không đến nhà cậu thì từ nay về sau cậu cũng không về nhà nữa à?"
"Về thì vẫn phải về chứ."
Chân Nguyên Bạch hừ một tiếng, nghe thấy hắn nói hết lời chưa nói xong: "Còn phải về nhà đòi tiền bọn họ để nuôi cậu."
"Ai muốn cậu nuôi chứ?" Chân Nguyên Bạch nói: "Nếu sau này cậu đi quán net cả đêm không về thì tôi không dạy thêm cho cậu nữa, dù gì nói cũng chỉ tốn thời gian, tâm cậu cũng đâu đặt trên học tập."
Cậu đi nhanh về phía trước, Thời Bất Phàm cười một tiếng đuổi theo, nói: "Cậu nói đúng, tôi không nên đặt tâm mình lên người cậu, sau này sẽ sửa, hay là thế này... sau này chia cho học tâm một phần mười nha, hay một phần một trăm? Nhiều nữa thì sợ cậu không nỡ đâu."
"Ai, ai không nỡ cơ chứ!" Mặt Chân Nguyên Bạch nhăn như cái bánh bao đỏ*.
*Bánh bao đỏ:
Ra khỏi trường học, Chân Nguyên Bạch quyết định bỏ rơi Thời Bất Phàm một ngày, để hắn biết hôm qua hắn đi quán nét cả đêm không về là sai đến mức nào, vì thế, lúc Thời Bất Phàm mở miệng hỏi: "Chiều nay chúng ta có đi thư viện không?", cậu liền đáp: "Hôm nay nghỉ."
"Tại sao lại nghỉ?"
"Tôi cũng có bài tập cần phải làm, không rảnh để quan tâm cậu đâu."
Thời Bất Phàm nghe ra chút ý gì đó trong lời của cậu, nói: "Ngày mai thì sao?"
"Mai cũng nghỉ." Chân Nguyên Bạch nói: "Tôi muốn đến nhà bà."
Thời Bất Phàm nhíu mày, cảm thấy gan của bạn học nhỏ lớn lên rồi, đúng lúc này, một chiếc siêu xe màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt hai người, làm bao người chú ý. Mẹ Thời mỉm cười bước từ trên xe xuống, bà nhìn thoáng qua khuôn mặt chợt lạnh xuống của Thời Bất Phàm, mắt tránh đi hắn dừng lại trên người của Chân Nguyên Bạch, cười nói: "Nghe nói lần này Phàm Phàm tăng hơn một trăm hạng đều là nhờ cháu."
Thời Bất Phàm lạnh lùng nhìn cậu, Chân Nguyên Bạch theo bản năng khom lưng với bà: "Chào dì, là do Thời Bất Phàm tự mình học hành thôi, không liên quan gì đến cháu đâu."
"Sao lại không liên quan đến cháu cơ chứ, chúng ta đều biết, từ sau khi nó quen biết cháu mới bắt đầu nghiêm túc học tập, các cháu chưa ăn trưa đúng không? Chúng ta cùng nhau đi ăn trưa đi, được không?"
Vẻ mặt bà đầy mong chờ nhìn Chân Nguyên Bạch, ánh mắt mang vài phần thấp thỏm, như là sợ cậu từ chối. Chân Nguyên Bạch theo bản năng nhìn Thời Bất Phàm, đối phương lạnh nhạt nói: "Tôi thế nào cũng được, cậu muốn đi à?"
"Đừng từ chối dì mà, được không?" Mẹ Thời nhẹ nhàng hỏi, tim Chân Nguyên Bạch liền mềm nhũn, ấp úng nói: "Em trai cháu ở nhà một mình, cháu phải nói với nó đã."
"Không sao." Mẹ Thời lập tức thoải mái nói: "Chúng ta có thể đón em trai cháu cùng đi ăn luôn."
"Không không, Cháu đặt đồ ăn cho nó là được rồi." Chân Nguyên Bạch đi theo họ lên xe ngồi, thấy mấy học sinh lập tức khe khẽ nói nhỏ, "Đó là mẹ Thời Bất Phàm à? Sao tôi thấy người lần trước không phải người này mà nhỉ?"
"Chắc cậu nhớ nhầm rồi, Thời Bất Phàm với mẹ cậu ta rất giống nhau mà, oa, hâm mộ Chân Nguyên Bạch thật đấy, nhà Thời Bất Phàm siêu giàu luôn."
....
Chân Nguyên Bạch gọi điện cho Chân Ưu Tú, mẹ Thời ngồi ở ghế phụ quay đầu hỏi bọn cậu: "Các con muốn ăn gì?"
Thời Bất Phàm khoanh tay trước ngực, Chân Nguyên Bạch thẹn thùng nói: "Cháu ăn gì cũng được ạ."
Cuối cùng mẹ Thời cũng nhìn về phía Thời Bất Phàm: "Phàm Phàm thì sao?"
"Đương nhiên là nơi đắt nhất trong thành phố rồi."
Chân Nguyên Bạch quan sát giữa hai mẹ con họ, rồi cúi đầu im lặng, cảm thấy hơi không ổn. Mẹ Thời cuối cùng đưa bọn họ đến Ánh Bình Minh, một nhà hàng nằm ở tầng cao nhất tòa nhà thương mại đứng đầu thành phố, toàn cảnh ngoài cửa sổ sát đất đều khiến cho mỗi một vị khách đều có thể thưởng thức cảnh đẹp nhất vào ban đêm.
Nhưng bây giờ là ban ngày. Chân Nguyên Bạch mặc áo đồng phục đi vào, như thỏ con rúc vào bên người Thời Bất Phàm, ở đây sàn nhà sáng đến mức soi được bóng người, góc nào cũng lộ ra cảm giác cao cấp, giày cao gót của mẹ Thời đạp lên sàn nhà, làm bà tôn quý như nữ vương, nữ vương tươi cười ôn hòa chào người khác, chọn một phòng có thể chứa cả 30 người, cũng đưa thực đơn nhẹ nhàng đẩy về phía trước mặt Chân Nguyên Bạch: "Xem đi, muốn ăn cái gì?"
Trên màn hình điện tử có cả tiếng Anh và tiếng Trung, trực tiếp chọn trên màn hình rồi bấm ok, món được chọn sẽ được gửi đến quầy lễ tân, sau khi Chân Nguyên Bạch nhìn thấy giá đồ ăn, lại nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Thời Bất Phàm, Mẹ Thời ngồi đối diện, chắp tay nắm lại nhìn hắn chằm chằm, như sợ hắn sẽ đập vỡ màn hình điện tử vậy.
May là Thời Bất Phàm không làm thế, hắn nhận lấy chọn mấy món bạn học nhỏ thích ăn, còn đâu cứ đắt nhất thì chọn, Chân Nguyên Bạch nhìn tay hắn bấm loạn lên, thò đầu lại gần nhìn thoáng qua, chỉ thấy hắn gần như chọn tất cả đồ ăn ở trên đó, cậu vội kéo ghế quay qua: "Chúng ta không ăn hết nhiều thế đâu."
"Không ăn hết thì gói mang về cho chó." Thời Bất Phàm nói: "Không sao đâu, Lăng có tiền mà."
Chân Nguyên Bạch theo bản năng nhìn mẹ thời, Lăng Huyên hơi hơi mỉm cười, nói: "Không sao đâu, các con cứ chọn đi."
Bữa cơm này Chân Nguyên Bạch ăn tương đối không thoải mái, thà cậu bỏ 7 đồng đi ăn một chén mì bò, cũng không muốn ngồi trong một cái ghế thật to, ăn 3 vạn món từ cá.
Cậu không phải đồ ngốc, Thời Bất Phàm bài xích mẹ mình rất rõ ràng, chắc chắn gia đình có vấn đề rất lớn.
Trong lúc chờ đợi ăn, Lăng Huyên mở miệng hỏi cậu: "Lần trước Phàm Phàm nói đồ ăn trong nhà ăn không hợp khẩu vị, chúng ta tìm người thay rồi, bây giờ thế nào, ăn được không?"
Hóa ra chuyện này là do Thời Bất Phàm làm, tất cả học sinh và giáo viên đều phải cảm ơn hắn!
Chân Nguyên Bạch lập tức nói: "Vâng, ăn ngon lắm ạ, bây giờ cháu và Thời Bất Phàm mỗi ngày đều đến đó ăn cơm."
Lăng Huyên cười thoải mái, nói: "Phàm Phàm không ăn được dầu đậu nành, chúng ta cho người thay tất cả thành dầu oliu, loại dầu đó cũng tốt cho sức khỏe."
Chân Nguyên Bạch nghe ra được, bà đang từ việc nói chuyện cùng mình nói cho Thời Bất Phàm biết bà đã vì hắn làm cái gì, cậu gật gật đầu, không biết nên tiếp chuyện như thế nào.
Thời Bất Phàm bỗng nhiên duối tay kéo cậu: "Chơi một ván game đi."
Chân Nguyên Bạch thăm dò nhìn, nói: "Điện thoại tôi không có."
"Của ta có." Lăng Huyên đưa điện thoại mình qua, trên màn hình đúng là đang hiển thị game, Thời Bất Phàm nhìn bà một cái, lấy điện thoại của bà, giúp Chân Nguyên Bạch bấm vào, nói: "Tôi kéo cậu, cậu vào game đi theo tôi là được."
Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn gật đầu, Lăng Huyên cười nói: "Con đừng có dạy hư Nguyên Nguyên."
Thời Bất Phàm mặc kệ bà, nhìn Lăng Huyên có vẻ hơi xấu hổ, bưng chén trà nhấp một ngụm che đi, Chân Nguyên Bạch chỉ có thể càng dùng sức cúi gằm đầu.
Bữa ăn này đúng là tra tấn, cả quá trình đều chìm trong bầu không khí xấu hổ. Mãi mới đến lúc lên xe về nhà, Lăng Huyên mới bỗng nhiên hỏi cậu: "Giờ các con có muốn đến thư viện không?"
Cả quá trình Thời Bất Phàm cũng chẳng nói chuyện gì với bà, Chân Nguyên Bạch chỉ có thể căng da đầu trả lời: "Có, cháu muốn dạy thêm cho cậu ấy."
"Sắp đến lúc thi cuối kỳ rồi, nhiệm vụ học tập của các con đúng là càng ngày càng nặng thật, không biết Phàm Phàm có thể theo kịp không." Lăng Huyên cảm thán một câu, đột nhiên đề nghị: "Không thì thế này đi, dì nói với ba mẹ cháu một tiếng, sau này thứ bảy và chủ nhật hàng tuần cháu sang nhà dì dạy thêm cho Phàm Phàm đi, trong nhà rộng, dì để lại một tầng làm một cái thư viện cho các con, chỉ có hai con thôi, cho đỡ ồn ào."
Bà nói xong, theo bản năng nhìn thoáng qua Thời Bất Phàm, mắt hắn lóe lên một tia ánh sáng, hiếm khi lộ ra biểu cảm đồng tình với lời bà nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]