Chương trước
Chương sau
***

Chân Nguyên Bạch không thể ngờ được mẹ Thời lại hiểu rõ tâm tư của con trai mình đến vậy, cậu theo bản năng nhìn Thời Bất Phàm, vẻ tươi cười trên mặt người kia như sắp tràn cả ra, hắn cong môi, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.

Chân Nguyên Bạch lại quay lại nhìn mẹ Thời, vẻ mặt đối phương cũng đầy mong chờ, cậu sững sờ trong chốc lát, ấp úng nghẹn ra một câu: "Chuyện này, phải được ba mẹ cháu đồng ý đã."

"Không sao, dì sẽ đến nói chuyện với ba mẹ cháu." Mẹ Thời lập tức cười thoải mái.

Lăng Huyên là một người phụ nữ rất có tính kiên nhẫn, lúc Chân Nguyên Bạch và Thời Bất Phàm làm bài tập ở thư viện, bà ngồi cách đó không xa đọc sách, nhưng đôi khi Chân Nguyên Bạch ngẩng đầu nhìn bà đều thấy bà đang nhìn Thời Bất Phàm.

Chân Nguyên Bạch kìm nén lòng hiếu kỳ, trong đầu tự động tạo ra một đống tưởng tượng, không lẽ nào lúc còn nhỏ Thời Bất Phàm bị ba mẹ bỏ rơi lưu lạc đầu đường xó chợ, sống rất tệ, cho nên sau khi được mang về nhà, ba mẹ rất áy náy với hắn, nhưng Thời Bất Phàm lại rất ghét bọn họ? Hay là, gia nghiệp nhà họ Thời lớn, ba mẹ cậu ấy lo kiếm tiền nên không có thời gian chăm lo cho cậu ấy? Trong phim thần tượng cũng thường như thế mà.

Nhưng làm thế nào để giải thích chuyện Thời Bất Phàm có một cặp ba mẹ khác đây?

Trong đầu cậu hiện ra khuôn mặt mộc mạc trộm nhìn Thời Bất Phàm kia, đột nhiên hơi mở lớn miệng.

Chả trách lúc ấy lại thấy dì kia trông quen thế, người kia chính là mẹ Thời đến nhà cậu cảm ơn mà! Lúc ấy, bà ấy trang điểm như một vị phu nhân, nhưng mấy hôm trước cậu nhìn thấy, lại mặc quần áo rất bình thường, chẳng nhẽ, chẳng nhẽ Thời Bất Phàm là con trai ruột của bà, rồi sau đó bà đem Thời Bất Phàm đưa cho ba mẹ nhà họ Thời không con không cái?

Thời Bất Phàm bỗng nhiên nhéo mũi cậu một cái, Chân Nguyên Bạch hoàn hồn, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn hắn.

Thời Bất Phàm nói: "Nghĩ cái gì đấy mà miệng há to thế?"

Chân Nguyên Bạch xoa xoa mũi, trong lòng đã cho rằng những suy nghĩ kia là sự thật, cậu nhắc nhỏ hắn: "Mẹ cậu cứ nhìn cậu suốt đấy."

"Có khả năng là bà ấy yêu thầm tôi đấy."

"..." Chân Nguyên Bạch dùng bút chọc tay hắn một cái, Thời Bất Phàm sửng sốt: "Ồ, lá gan đúng là càng lúc càng lớn đấy."

"Ngày nào cậu cũng nói vớ va vớ vẩn gì thế?" Chân Nguyên Bạch trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Tôi cảm thấy mẹ cậu rất mong được hòa thuận với cậu đấy.'

"Bà ấy đúng là mẹ tôi à?" Thời Bất Phàm xoay đầu nhìn về phía Lăng Huyên, đối phương cười với hắn một cái, nói: "Sao thế? Có muốn ăn đồ ăn vặt không, mẹ đi mua cho các con."

"Trà sữa matcha trân châu với hồng trà chanh, cảm ơn."

Mẹ Thời rất vui vẻ, đem sách xếp lại lên kệ rồi rời đi, Thời Bất Phàm thu hồi tầm mắt nhìn về phía Chân Nguyên Bạch, nói: "Bà ấy không phải mẹ tôi."

Trong lòng Chân Nguyên Bạch hồi hộp, "Cậu, cậu nhớ ra rồi à?"

"Tôi ghét bà ấy." Thời Bất Phàm cầm bút viết bài, nói một câu hôm nay thời tiết thật đẹp: "Dù cho tôi có chết đi, cũng sẽ không quên được cảm giác tôi ghét bà ta, cho nên bà ta chắc chắn không phải mẹ của tôi."

"Vậy cái dì lần trước gọi cậu ở của bệnh viện thì sao, cậu cũng ghét hả?"

Thời Bất Phàm dừng lại, mỉm cười: "Sao cậu lại quan tâm chuyện của tôi thế?"

Chân Nguyên Bạch có cảm giác bản thân đã có đáp án, cậu cúi đầu, nói: "Chỉ là tò mò thôi mà."

Thời Bất Phàm đối xử với cậu cũng rất bao dung, còn nghiêm túc phân tích cùng cậu: "Người kia tôi không ghét, cũng không thích, nhưng tôi cảm thấy, bà ấy cũng không phải mẹ tôi."

Không ghét... Có lẽ đó là sợi dây liên kết giữa mẹ và con, dù mất trí nhớ cũng không quên được mẹ ruột của mình, chỉ là chắc do hắn bị mẹ ruột đưa cho mẹ Thời làm con trai, nên mới bài xích bà ấy.

Chân Nguyên Bạch hoàn thành nốt suy nghĩ trong đầu, lại cảm thấy có mấy chỗ không được logic lắm, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cậu rất thương cảm cho Thời Bất Phàm, cậu nói: "Người lần trước cũng không phải ba cậu à?"

Thời Bất Phàm đau đầu, cau mày nói: "Không phải, tôi không quen ông ta."



Chân Nguyên Bạch vội vàng ân cần nắm lấy tay hắn, mềm giọng nói: "Được rồi, không nói đến ông ấy nữa, cậu đừng khó chịu."

"Tôi..." Thời Bất Phàm xoa thái dương, giọng điệu buồn bực: "Tôi không khó chịu, chỉ là bị đau đầu thôi."

"Vậy cậu đừng đau đầu nữa."

"Sao cậu lại ngốc thế hả?" Thời Bất Phàm nói: "Đầu có thể nói không đau là sẽ không đau thì cần gì đến Ibuprofen* nữa hả?"

*Ibuprofen: Một loại thuốc giảm đau.

Chân Nguyên Bạch thu lại tay, nhìn hắn xoa đầu mãi, trong lòng vô cùng căng thẳng: "Cậu, cậu sẽ nhớ ra gì đó à?"

Thời Bất Phàm nhìn thẳng cậu: "Tôi nhớ lại không phải cậu nên vui mừng à?"

"Đương nhiên là tôi vui rồi!" Chân Nguyên Bạch dối trá cong môi trông giả muốn chết: "Tôi vô cùng kích động."

Rất nhanh sau đó, mẹ Thời mang đồ uống qua cho bọn họ, Chân Nguyên Bạch nói cảm ơn, bà lại tiếp tục ngồi xuống chỗ phía xa, vị trí đó cũng là chỗ mà Thời Bất Phàm để bà ngồi, hắn không cho phép mẹ cách mình quá gần.

Chân Nguyên Bạch vừa cảm thấy hắn hơi quá đáng, vừa cảm thấy vô cùng đau lòng, cậu làm bài, nhỏ giọng hỏi: "Giờ cậu có muốn rời khỏi gia đình kia không?"

Thời Bất Phàm dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc để nhìn cậu: "Nhà tôi có rất nhiều tiền, cậu không thấy sao?"

Chân Nguyên Bạch lắc đầu: "Tôi thấy mà."

"Nhà tôi nhiều tiền như thế, sao tôi phải rời đi làm gì?"

"..." Cậu nói có lý đấy, Chân Nguyên Bạch buồn bực: "Không phải cậu không thích ba mẹ mình à?"

"Đúng vậy, nên tôi mới vừa muốn dùng tiền của bọn họ, vừa làm bọn họ tức giận, đợi bọn họ tức chết rồi, tôi cũng đúng lúc thành niên, tài sản đều là của tôi." Hắn nhìn biểu tình trố mắt của Chân Nguyên Bạch, cười xấu xa nói: "Đến lúc đó, tôi muốn nuôi bao nhiêu Chân Thông Minh thì nuôi từng đấy."

Chân Nguyên Bạch lạnh mặt, nhìn qua cũng có vẻ rất dọa người, nhưng vừa mở miệng đã có cảm giác hoàn toàn khác, giọng mũi nhỏ mềm mại: "Cậu có ý gì hả?"

"Ý của tôi là." Thời Bất Phàm nghiêm túc dạy cậu: "Làm người ấy mà, không nên bạc đãi bản thân, ai làm cậu không thoải mái, cậu cũng phải làm hắn càng không thoải mái hơn."

Chân Nguyên Bạch gian nan tiêu hóa lời hắn nói: "Nhịn một lúc trời êm biển lặng."

"Lùi một bước càng nghĩ càng tức."

"Phải là trời cao biển rộng chứ."

"Trời cao biển rộng chỉ dành cho người mà cậu nhượng bộ thôi."

Trong đầu Chân Nguyên Bạch hiện lên khuôn mặt của Thời Bất Phàm lúc chưa mất trí nhớ, lúc nào đối phương gọi biệt danh của cậu cũng đều muốn cậu trả lời, nếu cậu không trả lời, hắn sẽ càng ngày càng lấn tới, còn nếu cậu trả lời, đối phương sẽ chỉ cười lạnh một tiếng rồi tha cho cậu.

Hỏi Chân Nguyên Bạch có tủi thân không thì đương nhiên cậu tủi thân, nhưng cậu không đánh lại Thời Bất Phàm, nghĩ lại thì, bộ dạng Thời Bất Phàm trương dương tươi cười có lẽ là bởi thế giới của hắn là trời cao biển rộng nhỉ, mà bản thân thì luôn rúc một bên trộm lau nước mắt, đúng là càng nghĩ càng giận.

Thời Bất Phàm đẩy bài tập qua: "Bài này giải thế nào đây?"

Chân Nguyên Bạch nhìn thoáng qua, cầm bút vẽ cho hắn một con rùa đen lớn: "Đáp án ở trên mai rùa, cậu cứ tìm xem đi."

Thời Bất Phàm: "?"

Chân Nguyên Bạch cúi đầu làm bài tập của mình, Thời Bất Phàm nhìn chằm chằm con rùa đen kia cả nửa tiếng, nói: "Cậu đùa tôi đấy à?"

Chân Nguyên Bạch cong cong môi, vừa thấy Thời Bất Phàm nhìn qua thì lại xụ mặt: "Phản ứng chậm thế, chỉ số thông minh đúng là thấp mà, nhất định cậu sẽ không thi được hạng hai đâu, đừng có lăn lộn một cách mù quáng nữa."



Thời Bất Phàm liếm liếm môi: "Dạo này cậu rất kiêu ngạo đấy, cậu có tin tôi đánh cậu không?"

Xuất hiện lời nói tức giận rồi kìa, Chân Nguyên Bạch hơi thu liễm lại, nhưng cũng không quên uy hiếp: "Nếu cậu đánh tôi, ba mẹ tôi nhất định sẽ không đồng ý cho đến nhà cậu nữa."

Lông mi của Thời Bất Phàm hơi rung lên, tránh né đề tài này: "Ra đây, ngoan ngoãn giảng bài đi."

Chân Nguyên Bạch rút lấy tờ giấy, thừa thắng xông lên: "Sau này mà cậu lại nói muốn đánh tôi, tôi sẽ không giảng bài cho cậu nữa."

Thời Bất Phàm nhìn cậu, Chân Nguyên Bạch không ngừng cố gắng: "Cũng không hẹn hò với cậu nữa."

Thời Bất Phàm nheo nheo mắt, bỗng bật cười: "Cậu mà còn lảm nhảm nữa là tôi hôn cậu đến khóc luôn đấy."

Buổi chiều Tần Anh và Chân Bình Tân về đến nhà không lâu thì mẹ Thời đã mang theo hai đứa nhỏ đến nhà, đầu tiên bà bảo Chân Nguyên Bạch đưa Thời Bất Phàm về phòng trước, sau đó mỉm cười tự giới thiệu với ba mẹ của Chân Nguyên Bạch, "Tôi là mẹ của Thời Bất Phàm, tên tôi là Lăng Huyên."

"Lăng tổng." Chân Bình Tân từng nghe tên bà, thậm chí còn từng xem phỏng vấn của bà, ông bắt tay với Lăng Huyên, Tần Anh đứng dậy đi rót nước, sau khi hai bên giới thiệu với nhau xong, Tần Anh thử hỏi: "Hôm nay đến nhà tôi, là do có chuyện gì vậy?"

"Là thế này, mọi người cũng biết, trước kia thành tích của Thời Bất Phàm rất kém, kết quả lần thi tháng này lại tăng hơn một trăm hạng liền, tôi đi hỏi giáo viên của chúng nó, thì giáo viên nói là nhờ hết công lao của Nguyên Nguyên, tôi liền nghĩ, hay là cho Nguyên Nguyên đến nhà tôi thường xuyên, dạy thêm cho Thời Bất Phàm gì đó."

Tần Anh cười nói: "Chuyện này chúng tôi cũng từng nghe nói rồi, cũng không phải tất cả đều là công của Nguyên Nguyên đâu, còn phải do Thời Bất Phàm tự mình muốn học tập mới được."

"Không, không, chị không biết, đứa nhỏ nhà tôi rất khó bảo, vô cùng khó bảo, cả tôi và ba nó đều không bảo nổi nó, nhưng giờ nó rất nghe lời Nguyên Nguyên, chấp nhận học tập nghiêm túc, tôi đã rất vui đấy, tôi biết anh chị sợ nó dạy hư Nguyên Nguyên, anh chị cứ yên tâm, tôi sẽ giám sát thật tốt, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cả hai đứa nhỏ, còn Nguyên Nguyên có dạy thêm cho con tôi, tôi có thể trả tiền theo phí dạy thêm của gia sư. Đều là ba mẹ cả mà, chắc anh chị cũng hiểu được cảm giác của tôi."

Tần Anh theo bản năng nhìn Chân Bình Tân, đối phương nhíu mày nói: "Cảm giác của chị chúng tôi đương nhiên hiểu, nhưng tôi có một chuyện cần xác nhận trước."

Lăng Huyên theo bản năng ngồi thẳng, Chân Bình Tân nói: "Chị đúng là mẹ của Thời Bất Phàm à?"

Sắc mặt Lăng Huyên cứng đờ, Tần Anh cũng lập tức nhìn ông, lần trước ba mẹ nhà họ Thời đến cảm ơn bà không có nhà, đang cảm thấy chồng mình đúng là không lễ phép gì cả, Chân Bình Tân bình tĩnh nói: "Nếu làm chị khó xử thì rất xin lỗi, lòng tôi có nghi hoặc, cần được giải đáp, nếu không, không thể dễ dàng giao con của mình cho chị mang đi được."

"Tôi biết mà." Lăng Huyên nâng tay vén tóc ra sau tai, ngữ khí ôn hòa: "Chắc chắn không phải là giả, tôi là mẹ ruột của Thời Bất Phàm, nhà tôi có chút chuyện..."

Bà thấp giọng: "Hiện tại Thời Bất Phàm không nhớ rõ những chuyện này, tôi không thể để thằng bé biết chuyện này được, hy vọng anh chị có thể giúp tôi giữ bí mật."

Lần trước Thời Bất Phàm đến nhà họ Chân là lúc mới bị mất trí nhớ, lúc ấy đầu cư song ong cả lên, hắn luôn ngủ nên giờ mới phát hiện phòng Chân Nguyên Bạch rất tươi sáng, ga giường là hình cậu bé bọt biển, trên tường còn dán ít hình phim hoạt hình trong nước. Thấy Thời Bất Phàm cứ cười mãi, Chân Nguyên Bạch trừng hắn một cái, đầu hướng ra ngoài nhìn, nghi hoặc nói: "Bọn họ nói cái gì vậy, sao còn đi ra ngoài nữa vậy?"

Thời Bất Phàm cũng ngó ra từ trên đầu cậu, nheo nheo mắt, nói: "Chắc là về tôi, ra ngoài nghe thử xem."

Chân Nguyên Bạch vội vàng kéo hắn về: "Không thể nghe lén người lớn nói chuyện."

Thế nên Thời Bất Phàm ngồi xuống giường của cậu, sau đó nằm xuống, lăn một vòng, nói: "Cho cậu tí mùi của đàn ông này."

Chân Nguyên Bạch không thèm để ý đến hắn, cậu hy vong ba mẹ đừng bị mẹ Thời thuyết phục, đến ở nhà người khác đúng là rất không thích hợp, nhưng trời không chiều lòng người, rất nhanh sau đó Tần Ạnh đến gọi cậu: "Nguyên Nguyên à, mẹ Thời mời con đến nhà dạy thêm cho Thời Bất Phàm, con có muốn không?"

Nói thế này thì tất nhiên họ đã đồng ý, Chân Nguyên Bạch theo bản năng nhìn Chân Bình Tân, ông lạnh nhạt nói: "Tự mình quyết định đi."

Nửa tiếng sau, Chân Nguyên Bạch ngồi trên xe của nhà Thời Bất Phàm, Chân Ưu Tú lạnh lùng nhìn họ đi xa, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ba mẹ: "Là do nguyên nhân gì mà hai người lại đưa ra quyết định ngu ngốc này vậy?"

Chân Bình Tân đi đến muốn đánh cậu nhóc: "Nói ai ngốc đấy hả!"

Chân Ưu Tú hừ một tiếng, xoay người chạy lên tầng.

Mang theo hai bộ quần áo ngồi trong xe với Thời Bất Phàm, bỗng nhận được một tin nhắn thoại của Chân Ưu Tú, cậu nghi hoặc mở ra, thanh âm đáng ghét của em trai lập tức truyền ra khắp xe: "Thời Bất Phàm là hổ, mẹ Thời là trành*, anh đúng là không phụ với cái tên của anh mà."

*Con Trành (hay còn gọi là: ma cọp vồ, hổ trành,..): Lời dân gian đồn rằng, khi hổ ăn thịt người, thì người đó biến thành ma trành, hay còn gọi là hổ trành. Những người con gái này bị hổ ăn thịt, bị biến thành ma, không siêu thoát được, mà tiếp tục phải đi theo thần hổ để hầu hạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.