***
Chân Nguyên Bạch vừa nghe câu này thì trong lòng đã cảm thấy chột dạ, cậu chống tay lên ngực Thời Bất Phàm nhổm người ra, đặc biệt không chính trực nói: "Tôi lừa cậu làm gì?"
Sắc mặt Thời Bất Phàm càng thêm dọa người, Chân Nguyên Bạch lao lực kéo tay hắn xuống oán trách: "Hơn nữa, cũng đâu phải tất cả lỗi đều là của tôi, không phải là do cậu cứ bắt tôi phải chơi bóng rổ... Nếu cậu không ép tôi, sao tôi lại làm bóng đập vào đầu cậu được cơ chứ...."
Cậu càng nói giọng càng nhỏ, bởi vì ánh mắt Thời Bất Phàm nhìn cậu như muốn ăn cậu đến nơi, rất đáng sợ.
Đúng lúc này, phòng bệnh bị đẩy ra, Lăng Huyên vội vàng đi vào, nhìn bà thở dốc là biết đã rất vội chạy đến đây, trên trán còn vương mồ hôi: "Phàm Phàm, thế nào rồi, có nghiêm trọng không?"
Chân Nguyên Bạch lập tức lùi sang một bên, mong muốn giảm cảm giác tồn tại của bản thân, rồi áy náy xin lỗi: "Cháu xin lỗi."
Lăng Huyên hoàn toàn không chú ý đến cậu, bổ nhào lên trước giường thì chạm phải Thời Bất Phàm, bị hắn đột ngột đẩy ra, sức hắn lớn, Lăng Huyên lại không kịp đề phòng, vội đỡ cái bàn mới miễn cưỡng đứng vững được.
Thời Hiến tiến vào ngay sau trầm mặt, ngay lập tức răn dạy hắn: "Tên nhóc kia mày..."
"Không sao." Lăng Huyên vội giữ ông lại, nhíu mày nói: "Chắc con đang khó chịu thôi, chúng ta đi hỏi thăm bác sĩ trước vậy."
Cuối cùng Lăng Huyên cũng thấy Chân Nguyên Bạch, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-cung-giao-thao-mat-tri-nho-gia-vo-yeu-duong/2866417/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.