Sáng hôm sau, Tôn Minh Châu thức dậy trong cái mùi thơm nồng của món canh xương hầm.
Cô bé vừa đánh răng vừa ra ngoài vứt rác thì chợt thấy một sinh vật nửa người nửa chó ngồi xổm ở cửa nhà đối diện đang nhe nanh múa vuốt gặm một mẩu xương. Hàm răng trắng cắn miếng thịt đỏ, đầu cứ lắc qua lắc lại, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, cổ họng liên tục phát ra tiếng khò khè.
Tô Minh Châu tập trung nhìn kỹ, đây chẳng phải là Thịnh Lãng hay sao?
Cô nhóc sợ đến mức nuốt ực đống bọt kem đánh răng xuống, co rúm nép mình sau cánh cửa, chỉ để lộ nửa con mắt.
Thịnh Lãng giương đôi con ngươi xanh biếc nhìn sang, miệng vẫn cứ nhai miếng xương răng rắc.
Tôn Minh Châu nhìn mẩu xương hắn cầm trên tay, càng lúc càng rụng rời tay chân: "Anh anh anh... Tại sao anh lại ở nhà Tiểu Hạ? Tiểu Hạ đâu?"
Miệng Thịnh Lãng bận nhai miếng thịt, còn chưa kịp trả lời lại thì dòng suy nghĩ của Tôn Minh Châu đã điên cuồng chạy thẳng một đường làm hắn bắt không kịp.
"Cậu ấy biết anh ở nhà mình không? Anh... Anh đã làm gì Tiểu Hạ rồi? Anh... Anh ăn cậu ấy rồi à?"
Thịnh Lãng: "..."
Hắn nhìn khúc xương cầm trong tay, rồi lại quay sang liếc cô nhóc đứng phía đối diện. Nếu không phải trên xương còn dính chút thịt, Thịnh Lãng rất muốn ném nguyên cả tảng vào đầu Tôn Minh Châu.
"Thịnh Lãng đang tạm ở nhà tớ mấy ngày." Lâm Tri Hạ đẩy đầu Thịnh Lãng sang một bên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-troi-moi-biet-ha-dai/2737767/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.