Túi chườm đá được đặt lên mặt, các mao mạch co lại ngay lập tức.
Chỉ vài giây, máu vốn đã không nhiều đã được chườm đá và ngừng chảy.
Đạm Mạch nhìn sang.
Cảnh Hạo dời mắt đi.
"Nè." Đạm Mạch nhìn vào túi chườm đá trong tay, ra hiệu cho Cảnh Hạo tự cầm lấy.
Khi túi chườm được trao đi, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau.
Có lẽ vì ngón tay vừa chạm vào đá lạnh, nhiệt độ hơi lạnh, khi chạm vào da thịt, Đạm Mạch cảm thấy tay Cảnh Hạo nóng hơn bao giờ hết.
Anh gật đầu tỏ vẻ rất đồng tình: "Xem ra bác sĩ nói không sai, quả thật là nóng trong người."
"Nhưng, thật sự là vì phơi nắng sao?" Đạm Mạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trăng treo cao, đêm sáng.
"Ánh sáng thì đủ đấy, nhưng không phải mặt trời." Đạm Mạch cố nén nụ cười.
Nói xong, anh quan sát một lúc biểu cảm của Cảnh Hạo.
Rồi đưa ra một lời khuyên rất chu đáo.
"Lát nữa cầm máu xong, hay là em chườm đá vào tai luôn đi." Đạm Mạch khẽ v**t v* d** tai đỏ bừng kia.
"Anh thấy cần lắm đấy."
Đỏ hơn nữa.
"Anh đi tắm đây." Đạm Mạch quay người.
Anh đi được vài bước, trầm ngâm một lát, rồi quay đầu lại.
Đạm Mạch mở miệng, hỏi người đang ngồi trước bàn, không nói một lời, chỉ lo cúi đầu đỏ mặt.
"Lát nữa anh ra có thể sẽ không còn nữa đâu."
"Em còn muốn xem thêm một chút không?"
Lúc đầu Cảnh Hạo không hiểu.
Cho đến khi ngẩng đầu lên, cậu lại một lần nữa nhìn thấy bức "Sương Huyết" đã khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-giao-thao-bi-cau-thanh-co-chap-cuong-si/4632168/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.