Giang Cao, cái tên chẳng có nghĩa khí kia, sau khi bán đứng Cảnh Hạo thì kéo mấy đứa bạn khác chạy mất.
Để lại một mình Cảnh Hạo đứng tại chỗ, ngay cả việc mở lời giải thích cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hai tay buông thõng bên hông, nắm chặt thành quyền, có chút lúng túng.
Rõ ràng cao hơn người kia cả nửa cái đầu, nhưng lại tìm được cách để vặn đầu sang một bên, không dám nhìn Đạm Mạch.
"Thật sự chảy máu mũi à?" Đạm Mạch hỏi một câu.
Một câu nói đơn giản, nhưng không biết là chỉ đơn thuần quan tâm đến sức khỏe của Cảnh Hạo, hay lại là một câu nói có ẩn ý nào đó.
Cảnh Hạo sờ mũi, nhớ lại lời bác sĩ dặn dò, lại buông tay xuống.
Cậu khẽ "Ừ" một tiếng, rồi nhanh chóng nhận ra câu trả lời của mình có thể khiến người biết chuyện suy nghĩ lung tung.
Thế là, Cảnh Hạo vội vàng bổ sung một câu: "Bác sĩ nói là do phơi nắng và vận động mạnh làm vỡ mao mạch... không phải vấn đề gì nghiêm trọng."
"Ồ~" Đạm Mạch gật đầu, "Bác sĩ nói à..."
Anh đột nhiên ngước mắt lên, ngẩng mặt nhìn Cảnh Hạo đang đứng cách mình nửa bước, vừa như tò mò, vừa như trêu chọc.
"Vậy còn em, em nói sao?"
Nhìn chàng trai tai đỏ bừng lên, không biết nên phân bua từ đâu, Đạm Mạch đè nén nụ cười nơi khóe môi.
Anh quay người.
"Ăn cơm chưa, anh đói rồi."
Đạm Mạch đi về phía nhà ăn.
Đi được vài bước tới cửa lớn, anh quay đầu lại, nhìn bóng người vẫn đang đứng dưới đèn đường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-giao-thao-bi-cau-thanh-co-chap-cuong-si/4632167/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.