Trước đây thì muốn đêm nào cũng mơ về em, còn giờ lại sợ mỗi khi có em trong giấc mơ, từ bạn thành yêu thì dễ, còn để khi đã không còn tình yêu thì...quá khó.
Và tôi đã thực hiện việc không cố quên nữa. Lục lại trong máy những tin nhắn, những tấm hòng khi xưa tôi và em.. Khi xưa những tin nhắn ấy khiến tôi vui thế nào thì giờ nó làm tôi đau gấp 10 lần như thế. Không đau như vết thương xác thịt, nhưng nỗi đau ấy còn hơn cả việc bị đánh.
Nhưng chấp nhận thôi, trong trò chơi tình yêu này mình là kẻ thua cuộc mà.
Giờ thì chủ có thể "chúc em hạnh phúc"
5h sáng có tin nhắn. Từ Yến
"Dậy chuẩn bị đi học thôi"
"Lạy cô, cô chuẩn bị 2 tiếng à?"
"Thì tại được đi học lại mà."
"Lát 6h30 tôi qua đón"
"Ưm"
Vâng người thì thấy học là sáng mắt lên, kê thì chưa thấy học đã nản.
Dậy vscn rồi lại đi chợ, hình như mình rất nhanh chán những việc lặp đi lặp lại như vậy, sống mà chả chịu cố gắng đúng không?
Nhưng giờ lại khó, chẳng nhẽ đi con s1000 này đi học à? Giờ thì lại nhọ. Chạy quanh khu trọ xem xét tình hình thì chắc còn mỗi ông Sơn.
- Chưa sáng mà cu.
"Dậy luôn đê, có việc đây"
- Nói chuyện bình thường xem, có ai đâu.
- Anh đổi tạm xe cho em, nay đi học.
- Anh muốn lắm nhưng xe chú anh đéo đi được.
- Ệt, vậy xem giúp em.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-he-cua-em/2567589/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.