Thật ra thì cũng buồn cười. 
Kelvin cậu trước giờ được bao nhiêu em thỏ nhỏ trắng trắng thơm thơm dùng đôi môi ngọt ngào đút từng miếng thức ăn cho cậu, đôi khi là từ hàm răng ngọc ngà đều tăm tắp mà mút chút rượu nhả xuống khuôn miệng này. Ai cũng đều thực sự vui vẻ mà làm, còn coi đó chính là chút tình thú đáng phải thử. 
Thế nhưng gương mặt lạnh nhạt, ghìm một đống tâm tư trong lòng kia, là cái gì? 
Những miếng thịt nhỏ cùng rau xanh khi đưa đến bên miệng cậu chính là đang muốn dùng sức mà đút cho nhanh. 
Quá không cam tâm tình nguyện rồi. 
Thế nhưng, ha ha. 
Thú vị lại càng thú vị. 
Trêu chọc một chú mèo hoang, đương nhiên phần nào cũng đều vui hơn là vuốt lông một chút mèo nhà rồi. 
Trên đĩa đã sạch sẽ, cuối cùng kẻ nào đó cũng thỏa mãn mà ợ một hơi. 
========= 
Đúng 14h cuối cùng chiếc xe cũng xuất phát. 
Hiển nhiên là tới trễ 30 phút, thế nhưng cũng đã là cả một sự kỳ công đến tuyệt hảo. 
Tới nơi, vừa thấy bác Phó đã chờ sẵn, Gia Huy đã vội vàng nhận lỗi: 
- Cháu xin lỗi đã để bác phải chờ. 
Ấy vậy mà ngoài sức tưởng tượng, bác Phó lại cười tươi như hoa: 
- Gia Huy cháu giỏi đó. Trễ có 30 phút. 
- ???!!! 
- Bình thường, bác nghĩ nó còn chả thèm đến cơ. 
- ???!!!! 
Gia Huy nhớ lại một màn đút thịt bò trưa nay, thực có cảm xúc câm nín không nói thành lời. 
Cậu bắt đầu hiểu,vì sao nhà họ Phạm lại có thể trả cậu mức lương cao đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-hay-cong-deu-khong-quan-trong/1354796/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.