Vẫn là cái bàn trà,
thế nhưng ngay sau khi bà Mỹ Kim cùng ông Phó rời đi, Kelvin đã chẳng thèm nể mặt mũi ai một tý nào, liền gác chân lên bàn,
Đôi dép lê lủng liểng đi trong nhà chừa ngay mặt Gia Huy đặt tới.
Gia Huy hơi nhíu mày, nghe nói nhân cách người trước mặt đã rách bươm như mạng nhện, nhưng cũng không nghĩ lại bất lịch sự đến độ như thế này.
- Mời cậu bỏ chân xuống.
Kelvin coi như chả thèm nghe, còn vẩy vẩy chiếc dép, ngửa cổ ra đằng sau ghế, bắp tay lộ ra dưới đường khoét của chiếc áo ba lỗ vẽ lên một đường cơ đẹp mắt, hất hàm:
- Nói xem, anh đút lót bao nhiêu để lọt vào đây?
- Mời cậu bỏ chân xuống.
- Cái đích gì mà trợ lý?
- Mời cậu bỏ chân xuống.
Gia Huy mặt không đổi sắc, ba lần đều chỉ lặp lại một câu y như vậy, chọc ngứa tai Kelvin cậu quá mà!
- Anh là rô bốt à?
- Mời cậu bỏ chân xuống.
Kelvin hếch một bên miệng, tỏ rõ thái độ: đây là cái thứ quần què gì.
- Được lắm. Ông chú, cứ đợi đấy rồi xem.
Nói rồi thực sự thả đôi chân dài xuống, huýt sáo sải bước,
Gia Huy cũng đã học được một số quy củ từ chỗ ông Phó, liền không nhanh không chậm mà bước theo. Khoảng cách đúng chừa khoảng 1,5m. Vừa không để người đi trước cảm thấy phiền, lại vừa có thể tùy cơ mà chờ việc.
Trước cửa phòng.
Gia Huy cẩn thận đứng một bên, không bước vào. Thế nhưng không cần biết anh có vào hay không, Kelvin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-hay-cong-deu-khong-quan-trong/1354795/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.