Tôi thức dậy khi trời vẫn còn tôi
Đồng hồ chỉ 5h sáng, cũng phải thôi, ngày tháng 10 chưa cười đã tối mà
Tôi cũng chẳng ngủ được mặc chiếc áo khoác, bước lại về hướng cửa kính nhìn ra biển
Nhẹ nhàng mở chiếc cửa ra, gió khẽ thổi vào lạnh buốt. Nhìn lại chiếc dường con bé khẽ run lên. Tôi tiến lại gần đắp chiếc chăn lên cho con bé rồi ra ban công châm điếu xì gà thưởng thức...
Buổi sáng ở biển thật tuyệt, ước gì ba mẹ tôi xưa là người miền biển thì hay biết mấy, tôi có thể lớn lên cùng biển...
Nhìn những đứa trẻ ở biển chiều nào cũng đá bóng, cũng tắm biển, cùng nhặt cá, bán rong khiến tôi thấy thích thú, ao ước được như bọn nó...
Nhìn ra xa sóng biển nhẹ nhàng tiến lên bờ, những cặp đôi chàng trai, cô gái ôm nhau ngắm bình minh, thề non hẹn biển, hôn nhau dưới sự chứng giám của mặt trời. Mong sau này họ sẽ hạnh phúc, tôi luôn muốn có một cái kết hạnh phúc như những cuốn ngôn tình, mong là vậy...
Bình minh đang lấp ló dưới đường chân trời kia, ánh sáng chói loà soi sánh trái tim tôi.
Một bàn tay khẽ ôm eo tôi từ đằng sau, không cần nhìn cũng biết ai, vòng tay này có ấm áp, dù đôi mắt tôi có bị mù cũng cảm nhận được...
-"Ám áp quá" - Tôi nhắm mắt và nói
-"Em cũng vậy" - Con bé cựa quậy đầu vào lưng tôi
-"Không thứ gì có thể ngăn cách chúng ta kể cả thần chết đi chăng nửa"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-giup-viec-va-co-chu-nho/2192768/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.