-'Em đỡ chưa em' - Tôi từ tốn hỏi
-Đỡ rồi"
Câu trả lời của Rose khiến tôi hụt hẫng, chỉ vì chuyện tối qua mà như vậy ư?
Thật chẳng hiểu nổi, tối qua còn nói là muốn kết hôn với tôi
Tôi nhờ cô dẫn đường ở lại chăm sóc Rose rồi chạy ra khỏi biện viện đi mua đồ
Tôi chạy đến một cửa hàng mua bếp Gas, ly, chén...và thêm một số thực phẩm để nấu ăn cho con bé
Lúc đi về tôi mua thêm một tô cháo phòng khi lỡ con bé đói ăn trước
Tôi chạy thật nhanh về bệnh viện
Đi gần đến phòng bệnh thì nghe tiếng cười của con bé
Cảnh tượng gì kia???
Tên bác sĩ ngồi một bên giường bệnh đút tường thìa cháo cho con bé, còn thổi cho bớt nóng.
Còn con bé...
... ngồi ngoan ngoãn đón từng thìa cháo vào miệng
Lo lắng, quan tâm để được thấy cảnh tượng này sao???
Ngay cả một thằng mới gặp mà đã như thế, chắc tôi chỉ là một món đồ chơi
-"Anh về Việt Nam khi nào? Sao không về Pháp thăm em?" - Tiếng con bé hỏi
-"Anh đi một thời gian, rồi định về Pháp luôn, em đừng giận nhé"
-"Em nhớ anh lắm, em tưởng anh đi rồi yêu ai rồi"
Tôi đứng bên phòng bệnh nghe rõ mồn một từng lời nói con bé, chẳng một lời nào có thể diễn tả được cảm xúc của tôi
Tên bác sĩ là một người châu Âu, có nét gì đó giống tên John trẻ trâu mà tôi từng cho ăn một phát đạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-giup-viec-va-co-chu-nho/2192756/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.