Tôi cũng chẳng thèm đôi co mà lơ đi con bé lên giường năm ngủ. Trùm chăn lên mặt tránh ánh sáng của đèn huỳnh quang
-"Sao anh không trả lời hả" - Con bé giật chiếc chăn ra khỏi người tôi
Tôi muốn nói lắm, nhưng nghĩ vậy sẽ tốt hơn, sau này khỏi đôi co nhau làm gì cho mệt
-"Em thích thì nói tên đó nấu cho. Để anh ngủ anh mệt lắm" - Tôi ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt con bé rồi nói
-"Ừ" - Con bé chẳng nói gì nữa lủi thủi về giường ngủ
Tôi lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ...Không ác mộng, không gì cả...
Đến khi tỉnh dậy trời đã tối hơn, cảm giác đói bụng khiến tôi mệt mỏi, bụng kêu gào, con bé vẫn nằm ngủ đó, gương mặt vẫn hồng hào, cảm giác như con bé đang cười
Tôi lại gần hôn lên trán, mong em đừng vậy nữa
Đã 11 giờ đêm, tôi bước ra khỏi bệnh viện kiếm đồ ăn. Tìm mãi chẳng thấy một quán cơm, đi bộ nửa tiếng mới thấy một tiệm cháo lươn còn mở
Tôi bước vào kéo ghế ngồi xuống
-"Cô cho con một tô cháo lươn nhé"
-"Có ngay"
Khoảng 10 phút sau một tô cháo lươn thơm nghi ngút được bưng ra
Nếm thử một muỗng
-"Không ngon bằng mẹ mình nấu" - Tôi thầm nghĩ
Ăn được nửa tô thì tôi tính tiền ra về, dở quá, tôi ngán tận cổ
Cháo gì mà bỏ dầu mỡ quá nhiều, húp vào như húp can dầu ăn, bỏ còn nhiều đường nữa. Hèn gì bán đến giờ chưa hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-giup-viec-va-co-chu-nho/2192754/chuong-42.html