-"Ta luôn hối hận, luôn tự dằn vặt bản thân tại sao ngày ấy lại chạy vào nhà cô ấy..." - Lúc này cụ đã khõ thật
-"Hôm sau đó, tiểu đội của ta đột kích vào đồn của địch, hôm đó canh 3 tiểu đội ta đã đánh vào, địch quá bất ngờ không chạy kịp, lựu đạn nổ, cháy hết trại, một số địch chạy được thì gặp quân ta bắn hết sạch"
-"Tiểu đội ta hôm đó lập được chiến tích thì về ăn mừng, chiến dịch khá thành công, chẳng một ai bị thương cả"
-"Chỉ mình ta, về nhà của bà...Anh trả thù được cho em rồi"
-"Tối hôm đó ta ra mộ bà nằm ngủ, xác của bà đã được làng xóm chôn cất cẩn thận, ngôi nhà của bà đến nay ta vẫn giữ, chính là căn nhà này đây" - Ông chỉ vào căn nhà sau lưng
-"Sau hôm đó thì thế nào ạ?" - Tôi hỏi
-"Tiểu đội ta sau hôm đó được điều về chiến khu Việt Bắc, đánh giặc mòn mỏi chờ hoà bình..."
-"Làm sao mà quên được cái mùa xuân năm 1975, mùa xuân khi các đồng chí và ta còn mang trên mình màu áo đánh trận. Lá rừng và màu xanh áo lính trộn lẫn như che chở cho nhau trên những chóp núi mù sương. Trở về quê hương, lặng ngắm bao đồi tranh trải dài, vươn qua vài rặng núi trước mắt, gió cuộn mảng tranh rừng che nhiều hẳn mảng đồi hoang, bao cây rừng chết khô, những hố bom loang lớn khôn. Hôm đó, ta mãi không quên, vùng núi cao đón bước chân ta trở lại, những mảng trời đêm, những màn sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-giup-viec-va-co-chu-nho/2192745/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.